"Hôm nay sự việc thuận lợi như thế, công lao của Cửu công tử và Cửu phu nhân không thể bỏ qua, xin nhận Nam Vũ một lạy."
Một lạy này, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều vui vẻ tiếp nhận, nếu không có hai phu thê bọn họ dốc sức tương trợ, Nam Vũ muốn xoay chuyển tình thế căn bản không thể nào.
Hơn nữa, chuyện đảng hoàng hậu, rất có thể sẽ thay đổi đoạn lịch sử này.
Vì lịch sử ghi lại là sau khi Nam Kì đăng cơ làm đế hậu, Nam Vũ mới đoạt vị thành công, mà phát triển phía trước cũng không có xuất hiện đảng hoàng hậu làm ra những chuyện này.
Dù sao nếu không có Hách Tri Nhiễm đến đây, có lẽ Nam Hằng sẽ không chết, cuối cùng hắn ta thua dưới tay Nam Kì.
Đồng thời, xem xét từ tình thế trước mắt, thời gian Nam Vũ xưng đế cũng có biến hóa về bản chất, thậm chí có thể nói có khả năng rất lớn ít đi một triều đại xuất hiện.
Dù sao trong lịch sử ghi chép sau khi Nam Vũ chiếm được giang sơn vương triều Đại Thuận, cũng không có công bố thân phận vốn có của mình, hắn ta là thành lập một vương triều mới.
Tóm lại, có lẽ sự thay đổi của đoạn lịch sử này cũng không phải chuyện xấu gì, mấy năm Nam Kì tại vị, thậm chí còn ngu dốt vô đạo hơn Thuận Vũ Đế, khiến bách tính Đại Thuận nghèo rớt mồng tơi.
Mà Nam Vũ thì khác với Nam Kì, hắn ta là một vị đế vương lòng ôm chí lớn và quan tâm bách tính.
Nói cách khác, Nam Vũ đăng cơ sớm hơn, tuyệt đối là một chuyện tốt với muôn dân thiên hạ.
Mặc cho có thay đổi lịch sử hay không, chỉ cần dân chúng bớt chịu khổ, đây cũng coi như một đại công của bọn họ. Bọn họ tiếp nhận lễ này một cách yên lòng thoải mái, nhưng ngoài mặt vẫn phải khách sáo một phen.
"Tam hoàng tử không cần khách sáo, là một thành viên của vương triều Đại Thuận, làm những việc này đều là việc nên làm."
Nam Vũ vốn muốn khách sáo một phen xong thì kể cho phu thê bọn họ nghe tất cả những chuyện xảy ra trong hôm nay, chỉ là nghe thấy câu "Làm những việc này đều là việc nên làm" này của Mặc Cửu Diệp, thoáng chốc hắn ta thay đổi kế hoạch.
"Có thể thấy Cửu công tử cũng không quên lê dân bách tính Đại Thuận, Nam Vũ ở đây khẩn cầu ngươi trở lại triều đường, tiếp tục ra sức vì giang sơn Đại Thuận ta."
Mặc Cửu Diệp không ngờ một câu khách sáo của mình dẫn đến sự hiểu lầm của Nam Vũ.
Hắn không hề suy nghĩ bèn từ chối nói: "Mặc gia ta trải qua chuyện này, đã hoàn toàn đặt nhẹ những quan to lộc hậu kia, hiện nay cả nhà bọn ta sinh sống ở Tây Bắc vô cùng tốt, không muốn có bất kỳ dây dưa nào với triều đường."
Có thể nói, giọng điệu từ chối của hắn hết sức kiên định, hoàn toàn không cho Nam Vũ cơ hội phản bác.
Nam Vũ vốn còn ôm một tia hy vọng với việc Mặc Cửu Diệp trở về triều đường, giờ phút này hắn ta đã có thể xác định, muốn thuyết phục hắn rất khó.
Nếu như vậy, hắn ta cũng không nóng lòng trong chốc lát, hắn ta sẽ đi cảm động đối phương bằng thành ý.
Mặc Cửu Diệp không biết suy nghĩ trong lòng Nam Vũ, hắn cũng không quan tâm chi tiết phát triển sự việc của ngày hôm nay, không cần hỏi cũng biết, Nam Vũ trở về bèn hành đại lễ với bọn họ, chứng tỏ mọi thứ đều tiến hành vô cùng thuận lợi trong kiểm soát của hắn ta.
Hiện tại hắn ta muốn nói là chuyện báo thù cho Mặc gia.
Tuy Thuận Vũ Đế hạ chỉ cho Mặc gia tịch biên lưu đày cũng là một việc khiến người ta phẫn nộ, nhưng nể mặt Nam Thụy và Nam Vũ, giờ đây hắn cũng không thể làm gì với đối phương nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT