"Hừ, hôm nay tạm thời trẫm bỏ qua cho các ngươi, còn dám van xin giúp Nam Ki, cẩn thận đầu của các ngươi."
Mấy người đó như sắp được đại xá, tuy trong lòng vẫn không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng cũng không dám nói thêm một câu nữa, cúi đầu đứng ở một bên giả làm chim cút.
Thuận Vũ Đế lườm mắt một vòng, cuối cùng đưa tầm nhìn lên trên người hoàng hậu và Tiết thừa tướng.
Lúc này Tiết thừa tướng đã hiểu ra, đại thế của mình đã mất, căn bản không có gì để bài bác, người khác không biết, Thuận Vũ Đế biết rõ nhất, lúc trước ông ta còn từng đi mật thất dùng tính mạng của thái hậu uy h.i.ế.p đối phương giao ngọc tỷ ra.
Hiện tại tình thế đã hoàn toàn bị xoay chuyển, ông ta nói thêm gì nữa, ắt sẽ gặp nỗi khổ da thịt.
Hoàng hậu chưa từng nghĩ tới, chuyện kế hoạch của mình và mẫu tộc không chê vào đâu được cỡ này lại thất bại như vậy.
Giờ phút này bà ta còn không thể chấp nhận hiện thực lắm, trong khi Thuận Vũ Đế nhìn về phía bà ta, bà ta mới triệt để nhận ra, mình và Tiết gia đều toang rồi.
Nhưng bà ta vẫn chưa muốn chết, lại càng không cam lòng.
"Hoàng thượng, thần thiếp cũng là hết cách, đều là Tiết thừa tướng giật dây thần thiếp, thần thiếp mới làm như vậy..."
Tiết thừa tướng thấy nữ nhi ruột thịt đổ toàn bộ tội lỗi lên người mình, lập tức hầm hầm giận dữ nói: "Nếu trước kia không phải vì để ngươi ngồi lên vị trí thái hậu, sao ta lại như thế chứ?”"...
Trước cửa cung Phượng Hi, bỗng nhiên trình diễn một vở kịch chó cắn chó, cuối cùng vẫn là Thuận Vũ Đế mất kiên nhẫn, quát lớn hai người, trận tranh đấu thoái thác lẫn nhau này mới xem như lắng lại. Nếu nói hiện nay Thuận Vũ Đế căm hận ai nhất, thế thì không còn ai khác ngoài hoàng hậu.
Nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, ước chừng hoàng hậu đã c.h.ế.t hết mấy lần.
"Độc phụ, ngươi cùng mẫu tộc giam lỏng trẫm, lại hại c.h.ế.t mẫu hậu của trẫm, bây giờ ngươi lại còn dám dõng dạc giải vây cho mình ư?"
Đại thần có mặt ở đây nghe nói thái hậu nương nương bị hại chết, đầu có phần không tin tưởng nhìn xung quanh.
Quả nhiên, trong đám người căn bản không có bóng dáng của thái hậu.
"Độc phụ, ngươi nói, mật thất cất giấu di thể thái hậu ở nơi nào?"
Thuận Vũ Đế là bị người đánh ngất đưa đi mật thất, lúc rời khỏi cũng không có ý thức, ông ta xác thực không biết rõ vị trí mật thất.
Bị Mặc Cửu Diệp dẫn ra khỏi mật thất hai ngày, trong lòng ông ta đều đang nghĩ đến cái c.h.ế.t của thái hậu.
Dù sao đó cũng là mẫu thân ruột thịt của ông ta, hơn nữa còn bị ông ta liên lụy tới chất.
Ông ta nghĩ đến đây, tim của Thuận Vũ Đế đều đang rỉ máu, hận không thể lập tức băm kẻ đầu sỏ hại c.h.ế.t thái hậu thành trăm mảnh.
Lúc này hoàng hậu đã bị ánh mắt giống như d.a.o găm của Thuận Vũ Đế dọa đến nỗi hai chân mềm nhũn, nguyên nhân sợ hãi không có gì khác, chính là bà ta vẫn muốn sống.
Có lẽ, dùng vị trí mật thất để bàn điều kiện với Thuận Vũ Đế, là con đường sống cuối cùng của bà ta.
"Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ mới tin lời của Tiết thừa tướng, làm ra những chuyện này, xin người niệm tình chúng ta phu thê nhiều năm, chỉ cần người bằng lòng tha một mạng cho thần thiếp thì thần thiếp nói vị trí mật thất."
Giờ phút này hoàng hậu đúng là bị dọa tới mức đần độn, bà ta cũng không ngẫm lại, cũng không phải chỉ có một mình bà ta biết mật thất kia. Mấy tâm phúc của cung Phượng Hi đều biết vị trí và phương pháp tiến vào mật thất, Thuận Vũ Đế chỉ cần hỏi là biết.
Quả nhiên, Thuận Vũ Đế nghe hoàng hậu nói như vậy, trực tiếp dặn dò người đưa hoàng hậu vào thiên lao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT