"Hài nhi, mẫu phi biết năm đó mẫu phi đã làm sai, hơn hai mươi năm nay, mẫu phi sống một cuộc sống trong mặc cảm tội lỗi, đây cũng là sự trừng phạt của ông trời dành cho mẫu phi.
Từ nay về sau mẫu phi nhất định sẽ rất rất yêu thương con, con có thể tha thứ cho mẫu phi được hay không?"
Phí Nam Vũ nhìn bộ dáng đau lòng thương tâm của Viên quý phi, trong tâm nói nếu không có động lòng thì là giả.
"Con hiểu rồi, xin hãy cho con một chút thời gian." Hãy để con từ từ chấp nhận.
Vương ma ma lúc này cũng đã biết toàn bộ sự việc bên trong, bà thấy Viên quý phi còn đang khóc lóc thảm thiết đến thương tâm, vội vã đến đỡ bà ngồi sang một bên để an ủi.
Lấy tâm so với tâm, nếu đổi lại bất kỳ ai có mặt ở hiện trường, nếu xảy ra chuyện như vậy, ngay cả mẫu thân của bản thân mình, e rằng cũng không thể tha thứ ngay lập tức được.
Trong lòng Viên quý phi cũng hiểu rất rõ điều này, bà âm thầm tự nói với chính mình, tương lai sau này bà sẽ bù đắp cho Nam Vũ từng chút một, để hài nhi của bà thật sự chấp nhận bà...
Hách Tri Nhiễm ý thức nhìn đồng hồ lớn trong không gian, nhắc nhở: "Thời gian đã không còn sớm, tiểu nữ dự định cùng Tam hoàng tử rời khỏi hoàng cung trước khi trời sáng."
Giờ đây tuy rằng Thuận Vũ Đế đã thừa nhận thân phận của Nam Vũ, nhưng cũng không có phong Vương cho hắn như Nam Hằng. Vì vậy, Hách Tri Nhiễm trực tiếp xưng hô Nam Vũ là Tam hoàng tử.
Trong lòng Nam Vũ cũng biết phu thê Mặc Cửu Diệp đã đưa hắn và Phí ma ma thuận lợi vào cung như vậy không phải là điều dễ dàng, hắn không thể ở lại đây quá lâu. "Phụ hoàng, nếu đã như vậy, nhi thần sẽ đi theo bọn họ rời đi trước, mọi người nhất định phải tự bảo vệ bản thân mình, hãy chờ nhi thần tới cứu hai người."
Về phần Phí ma ma, Nam Vũ đối với bà không có ấn tượng tốt nào, là sống hay c.h.ế.t hoàn toàn phụ thuộc vào Viên quý phi và những người khác xử lý, hắn hứa với bà sẽ cứu Nam Kì một mạng, nguyên nhân cũng vì khoảng thời gian này Nam Kì đã đề bạt thăng chức cho hắn.
"Được rồi, phụ hoàng cùng mẫu phi con sẽ ở chỗ nơi đây chờ tin tức tốt của con."
Thuận Vũ Đế đã đặt hết tất cả hy vọng vào trên người của Nam Vũ.
Mấy người rời khỏi cung điện và trước khi trời sáng phải tới được Phí phủ.
Nam Vũ tuy là có đầu óc, nhưng làm sao làm hắn vẫn là một thư sinh tay trói gà không chặt.
Với lại hắn thường xuyên đi theo bên Nam Kì và rất nhiều người sẽ nhận ra hắn.
Tuy rằng hiện tại hắn có được lệnh bài do Thuận Vũ Đế ban cho, nhưng làm thế nào để thuận lợi ra khỏi thành đã trở thành vấn đề lớn nan giải.
Mặc Cửu Diệp nhìn thấy hắn sầu mặt cau mày, liền đoán được là nguyên nhân tại Sao.
"Tam hoàng tử phiền não là vì lo lắng về việc rời khỏi thành sao?"
Nam Vũ cũng không giấu diếm điều gì: "Quả thực, giờ đây Hoàng đế mất tích trong mật thất, băng đảng của Hoàng hậu nhất định sẽ càng siết chặt phòng bị an ninh, đáng lẽ ra vào cổng thành đã không dễ dàng gì, e rằng hiện tại còn khó bay hơn."
Mặc Cửu Diệp do dự một chút, mở miệng nói: "Tam hoàng tử muốn rời thành, chuyện này thần sẽ giúp Ngài."
Dù sao phu nhân thần cũng đã làm hắn bất tỉnh và đưa hắn vào phòng một lần, nên việc bị nghi ngờ là điều khó tránh khỏi, nên không sợ gì làm thêm một lần nữa.
Đây chính là ý nghĩa của đạo lý việc đưa Phật đưa sang phương Tây.
Nam Vũ xoa xoa lông mày, ngồi vào bàn làm việc trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi đứng dậy lấy ra tấm lệnh bài tùy thân mà Thuận Vũ Đế vừa ban cho hắn đưa tới trước mặt của Mặc Cửu Diệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT