Hách Tri Nhiễm không nhịn được liền nhắc nhở: "Ngươi nếu không muốn đám người của Hoàng hậu tìm được đến chỗ này thì đừng có mà lớn tiếng phát tiết."

Thuận Vũ Đế dù gì cũng làm Đế Vương suốt mấy chục năm, ông ta trước đây tất thảy có thói quen không coi trọng mọi người và mọi việc.

Lúc này mặc dù ông ta đến nơi có hoàn cảnh như vậy, nhưng một số điều nhiều năm đã trở thành một thói quen rồi không cách nào có thể thay đổi.

"Cũng chưa phải đến phiên nô tài như các ngươi giáo huấn trẫm."

Hách Tri Nhiễm khoanh hai tay trước ngực, lãnh đạm nói: "Chớ quên, mạng của ngươi là do bọn ta cứu, ngươi đường đường là Đế Vương Đại Thuận lại dùng thái độ như vậy đối đãi với ân nhân đã cứu mạng mình sao?"

Thuận Vũ Đế cũng không phải là người hoàn toàn không có đầu óc, bất kể là người trước mặt nói những điều vừa rồi là thật hay giả, ông ta cũng còn ý thức được mạng của mình giờ đang nằm trong tay của người ta.

Nghĩ tới những điều này, ông ta liền thu lại thái độ của mình.

"Chỉ cần các ngươi có thể bảo đảm được tính mạng của trẫm, tương lai trẫm nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi."

Không bạc đãi bọn ta?

Hừ!

Không lạ gì!

Hách Tri Nhiễm lười cùng hắn ở chỗ này vòng vo.

"Nếu như ngươi muốn làm rõ sự thật, thì hãy ngoan ngoãn đợi ở đây, ta sẽ nghĩ biện pháp để mang Viên Quý phi đến đây gặp ngươi, lời ta nói có thật hay không hỏi một chút sẽ biết ngay thôi."

Thuận Vũ Đế lần nữa ngẩng đầu lên, có chút không tin được mà hỏi: "Các ngươi có biện pháp mang nàng ấy tới sao?" Mặc dù ông ta không có tận mắt chứng kiến được tình huống ở bên ngoài như thế nào, nhưng cũng biết rõ, ông ta vừa được hai người này cứu ra ngoài, con tiện nhân Tiết thị kia nếu như phát giác ra được sẽ phái đông đảo người hầu đi tìm kiếm.

Chắc hẳn trong hoàng cung lúc này, đã xuất hiện cảnh tượng toàn là thị vệ đi lục soát khắp nơi.

Đối mặt với Thuận Vũ Đế, Hách Tri Nhiễm không đủ kiên nhẫn để giải thích.

"Chỉ cần ngươi còn muốn Đại Thuận mang họ Nam, hiện tại ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của ta."

"Được, ta sẽ ở đây chờ ngươi." Thuận Vũ Đế biết được hiện giờ mình không còn sự lựa chọn nào khác.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp không có ý định lãng phí thời gian, với khả năng của Mặc Cửu Diệp và không gian của nàng, hai người không cần lo lắng bên ngoài có bao nhiêu người đang tìm kiếm. Chưa kể, bây giờ tất cả bọn họ đều đang ăn mặc như quan thị vệ, lượn lờ một chút cũng không sao.

Rời khỏi lãnh cung lạnh lẽo, bên ngoài chẳng có một bóng người, có thể thấy Mặc Cửu Diệp đã lựa chọn đúng đắn khi đưa Thuận Vũ Đế đến đây, ít nhất trong thời gian ngắn những người đó sẽ không tìm thấy nơi này.

Chỉ cần cho họ một giờ để đưa Viên quý phi đến đây, để nàng ta xác nhận thân phận của Phí Nam Vũ là đủ rồi.

Dù họ đã thay đổi diện mạo để hạn chế sự nghi ngờ, nhưng cả hai vẫn cố gắng hết sức để tránh sự truy lùng của lính canh. Mặc Cửu Diệp sở hữu đôi chân nhanh nhẹn, thỉnh thoảng hắn giữ lấy Hách Tri Nhiễm di chuyển bằng khinh công, trong thời gian ngắn họ đã đến được tẩm cung của Viên quý phi.

Nơi này vẫn như cũ, nhưng từ dấu chân trước cửa vẫn có thể thấy được, đám lính canh đã lục soát nơi này rồi rời đi. Hai người vẫn trèo tường đi vào, sau khi giải thích sự việc rõ ràng với Viên quý phi, Viên quý phi bằng lòng đến gặp Thuận Vũ Đế để giải thích vấn đề chuyện hài tử. Tuy nhiên, họ không thể cứ thế rời đi cùng Viên quý phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play