Tề Trường Thuận ở đó không ngừng huyên thuyên nói mà nói chưa hết, nói nhiều như vậy, Mặc Cửu Diệp cảm thấy hắn ta nói có một câu hữu dụng với mình. Câu hữu dụng duy nhất là Thuận Vũ Đế bị nhốt trong mật thất ở Phượng Hi cung.
"Ngươi có biết mật thất ở đâu không?" Bởi vì trong ấn tượng của hắn, trong cung không có mật thất nào ngoại trừ lối đi bí mật đó lúc trước hắn dẫn Hách Tri Nhiễm để dọn sạch hết quốc khố.
Và lối đi bí mật đó là đi thông đến quốc khố, đoán chừng sau vụ quốc khố bị đánh cắp, lối đi bí mật đã bị Thuận Vũ Đế cho người phong tỏa rồi.
Đây chính là lý do khiến Mặc Cửu Diệp phải chọn đột nhập bằng cách trực tiếp vượt tường.
Đặc biệt là hậu cung nơi các phi tần sinh sống, tuyệt đối không được phép xây mật thất gì.
Đây cũng là một cách xưa nay của các hoàng đế phòng bị các phi tần ngoại tình với người khác. Tất cả các kiến trúc và chỗ ở đều phải được xây dựng ở mặt sáng.
"Lúc ta bị bắt, mắt bị bịt lại, nhưng ta có thể cảm giác được lối vào mật thất cùng với tẩm cung của Hoàng hậu đều là một hướng."
Mặc Cửu Diệp biết lúc này Tề Trường Thuận nhất định sẽ không nói dối, nếu hắn ta nói không biết thì khẳng định không biết địa điểm cụ thể.
Cũng may hắn ta cũng có thể nói ra đại khái phương hướng của mật thất, như thế hắn càng dễ tìm thấy hơn.
Nghe xong tin tức này Mặc Cửu Diệp không có ý định vòng vo với Tề Trường Thuận nữa.
Mặc dù Tề Trường Thuận không tốt lắm, nhưng hắn ta không xúc phạm qua Mặc Cửu Diệp, Mặc Cửu Diệp cũng không cần thiết phải g.i.ế.c hắn ta. "Ta sẽ không lấy mạng của ngươi, ngươi có thể sống sót hay không thì phải xem việc vừa rồi ngươi tự mình xử lý thế nào."
Tề Trường Thuận thở phào nhẹ nhõm khi nghe được đối phương sắp thả mình ra, hắn ta cũng thông minh không có hỏi thân phận của người này nữa.
"Ngươi chỉ cần cố gắng đi báo cho Kì vương điện hạ đến cứu Hoàng thượng, ở đây giao cho chúng ta là được."
Mặc Cửu Diệp tin rằng Tề Trường Thuận có thể xử lý hai xác c.h.ế.t trước mặt hắn ta. Dù sao, điều kiện trước tiên để hắn ta sống sót là Hoàng hậu càng không biết về việc hắn ta trốn thoát thì càng tốt.
Mặc Cửu Diệp vòng ra phía sau Tề Trường Thuận và nhảy lên cây cao.
Vừa rồi Mặc Cửu Diệp nói với Tề Trường Thuận nhỏ đến mức Hách Tri Nhiễm nghe không rõ.
Không đợi nàng mở miệng hỏi thì Mặc Cửu Diệp đã thấp giọng nói tin tức cho nàng biết.
"Phu quân, nếu vị trí mật thất vẫn chưa xác định được, không bằng chúng ta trước tiên đến tẩm cung của Hoàng hậu xem thử, biết đâu sẽ có manh mối."
"Được, đợi Tề Trường Thuận rời khỏi đây chúng ta sẽ đi."
Hai người nhìn Tề Trường Thuận kéo hai xác c.h.ế.t vừa đi khỏi, mới nhảy từ trên cây xuống và tiếp tục đi về phía nơi có ánh sáng rực rỡ.
Dù sao Phượng Hi cung là nơi ở của Hoàng hậu, so với tẩm cung của Viên Quý phi còn lớn hơn rất nhiều.
Bất kể quy mô của cung điện như nào, nó đều không thể thay đổi được rằng chủ tử sẽ sống ở giữa vị trí sang trọng nhất.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trên đường lẩn tránh tầm mắt của thị vệ và tìm đến được tẩm cung của Hoàng hậu.
Nơi đây đèn vẫn sáng, cung nữ và thái giám xếp ngay ngắn ở trước hai bên cửa chờ mệnh lệnh. Là Hoàng hậu của một nước, không có gì đáng ngạc nhiên khi có nhiều người hầu dưới quyền, nhưng việc một nhóm người hầu đông đảo như vậy đứng đó chờ đợi vào lúc nửa đêm là điều bất thường.
Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm vòng ra phía sau tẩm cung, sau khi kiểm tra xung quanh không có gì nguy hiểm, họ cùng nhau nhảy lên mái nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT