"Trở về nói cho chủ tử các ngươi biết, Quý phi nương nương sẽ không tùy tiện c.h.ế.t đi như vậy, nàng còn phải chờ nhìn thấy quả báo của đám sài lang hổ báo các ngươi."

Vương ma ma cho rằng hai tên thái giám trước mắt là do hoàng hậu phái tới, kiểm tra Viên quý phi còn sống hay không.

Mặc Cửu Diệp biết y phục của mình và thê tử đã khiến cho Vương ma ma hiểu lầm, tiến lên một bước giải thích:

"Ma ma, ngay cả giọng của ta cũng không sao?"

Giọng nói này...

Rõ ràng chính là của Cửu công tử.

Nhưng người trước mắt chính là một thái giám, sao có thể là Cửu công tử?

Ngay lúc Vương ma ma đang nghi ngờ trong lòng, Mặc Cửu Diệp lần nữa mở miệng.

"Ma ma, ta là Mặc Cửu Diệp, vì có thể thuận lợi vào cung, cho nên ta đã dịch dung."

Vừa nói, hắn vừa đưa cánh tay trái ra, kéo tay áo lên một chút, để lộ ra vết sẹo nhỏ trên cổ tay.

"Ma ma còn nhớ vết sẹo này không?

Khi còn bé ta cùng Nam Kì chơi đùa ở ngự hoa viên, vô tình bị ngã để lại, lúc ấy người còn tự tay băng bó giúp ta."

Vương ma ma nhìn vết sẹo, rồi lại nhìn khuôn mặt của Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp nói thêm: "Còn nữa, khi còn nhỏ, ta rất thích ăn bánh hoa quế do chính tay ma ma làm, khi ta xuất cung về nhà, ma ma sẽ đưa ta vài miếng đem theo.

Với cả, ta và Nam Kỳ rất nghịch ngợm, tè vào chậu gỗ mà ma ma rửa rau..."

Để chứng minh thân phận của mình, Mặc Cửu Diệp thực sự đã liều, đến chuyện xấu hổ như vậy cũng kể ra. Giờ Vương ma ma còn nghi ngờ gì nữa?

Bà xúc động tiến về phía trước vài bước, đi đến trước mặt Mặc Cửu Diệp, hai tay run rẩy giơ lên nắm lấy một cánh tay của hắn.

"Người thật sự là Cửu công tử?" Nước mắt Vương ma ma chảy dài trên mặt.

Khi nhìn thấy bà Mặc Cửu Diệp cũng cảm thấy vô cùng thân thiết với Vương ma ma.

Nhìn thấy thân thể Vương ma ma hơi run, hắn nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy bà.

Cái đỡ này không quan trọng, mà Mặc Cửu Diệp phát hiện ra Vương ma ma gầy đến mức chỉ còn toàn xương.

"Sao người ma ma lại gầy thế này?"

Vương ma ma không trả lời câu hỏi của Mặc Cửu Diệp, bà trực tiếp phớt lờ Hách Tri Nhiễm, kéo hắn vào sau bức bình phong.

"Cửu công tử mau đi theo lão nô, nương nương nếu như nhìn thấy người thì nhất định sẽ khỏe lên."

Cả Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều hiểu rõ, sở dĩ Vương ma ma nói như vậy là vì bà cho rằng Mặc Cửu Diệp chính là con ruột của Viên quý phi.

Đây không phải lúc giải thích những chuyện này, vừa rồi nghe Vương ma ma nói thì có vẻ tình trạng của Viên quý phi không được tốt lắm.

Điều bọn họ quan tâm bây giờ chính là sức khỏe của Viên quý phi.

Được Vương ma ma kéo đi, Mặc Cửu Diệp đến bên giường Viên quý phi.

Lúc này Viên quý phi đang nhìn về phía bọn họ, đồng thời còn cố gắng giơ tay về phía Mặc Cửu Diệp.

Có lẽ do ốm đau không còn sức lực, nên cánh tay giơ lên nửa chừng của bà ấy lại rơi về vị trí ban đầu.

Vương ma ma vùng ra khỏi cái đỡ của Mặc Cửu Diệp, loạng choạng vài bước rồi quỳ xuống trước giường. "Nương nương người tỉnh rồi, người mau xem, Cửu công tử tới thăm người đấy."

Viên quý phi lại giơ tay nắm lấy cánh tay Vương ma ma, dùng hết sức nói: "Đỡ... đỡ bổn cung ngồi dậy."

Không đợi Vương ma ma động tay, Mặc Cửu Diệp đã bước lên trước và giữ bà ấy lại.

"Viên phi nương nương nếu không thoải mái thì đừng di chuyển."

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Hách Tri Nhiễm bên cạnh và giải thích: "Thê tử ta biết một ít y thuật, để nàng ấy giúp người xem trước đã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play