Lần này, Phùng thúc dùng hết sức lực, Lưu công công bị đánh đến mức ngay cả rên cũng không rên được một tiếng liền tắt hơi.

Lúc Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm quyết định lộ mặt trước đám thái giám ở đây, cũng chưa từng có ý định để cho bọn họ tiếp tục sống.

Hai người rất chắc chắn về lực đạo ra tay của mình, có thể xác định hai tên thái giám bị đánh ngất xỉu trong nửa canh giờ sẽ không tỉnh lại.

Lưu công công cũng bị một gậy của Phùng thúc mà mất đi nửa cái mạng.

"Phụ thân, những người này là hoàng hậu phái tới, bà ta muốn lấy mạng của người?"

Hôm nay triều đình đại loạn, Hách thượng thư không muốn trở thành đồng lõa với hoàng hậu, dĩ nhiên là đã làm xong tư tưởng liều chết.

Nhưng đối mặt với nữ nhi của mình, ông không muốn nói ra loại chuyện như thế này.

Hách thượng thư không muốn nói, nhưng Phùng thúc không nhịn được.

Ông ấy thấy lão gia nhà mình chậm chạp không mở miệng, tiến lên nói: "Đại tiểu thư, xin người khuyên nhủ lão gia đi!

Hôm trước lão gia cho giải tán toàn bộ hạ nhân trong phủ, đã chuẩn bị liều chết.

Nếu không phải lão nô cố ý ở lại, ngay cả ta lão gia cũng muốn đuổi đi."

"Ngươi im miệng, không cần phải nói những chuyện này với Nhiễm Nhiễm, một nữ nhi như nàng, không thích hợp tham dự vào những chuyện này." Hách thượng thư nghiêm khắc quát Phùng thúc, không cho phép ông ấy nói tiếp.

Thật vất vả Phùng thúc mới tìm được một cọng rơm có thể cứu mạng lão gia nhà mình, làm sao có thể dừng lại. "Lão gia, hôm nay coi như người đánh c.h.ế.t ta, ta cũng phải nói với Đại tiểu thư.

Nhất định phải bảo Đại tiểu thư mang người rời khỏi nơi thị phi này."

Dứt lời, Phùng thúc không màng tới cảnh cáo của Hách thượng thư, tiếp tục nói với Hách Tri Nhiễm:

"Đại tiểu thư, bất luận như thế nào người cũng phải khuyên lão gia rời đi, hôm nay phe hoàng hậu đã hoàn toàn không tha cho ông ấy.

Hơn nửa đời người lão gia đều tận tụy với triều đình, không nên nhận được kết cục như thế này.

Lúc nãy người cũng nhìn thấy, nếu không phải người và cô gia ở chỗ này, sợ rằng lão gia đã bỏ mạng...

Phùng thúc đã có chút không nói nên lời, vành mắt hồng hồng.

Hách thượng thư không biết, hiện tại nữ nhi của ông đã thay đổi, hoàn toàn không sợ những chuyện sinh tử này.

"Phụ thân, lần này con và phu quân vào kinh là để giải quyết phe cánh hoàng hậu. Ngoài ra, nương và đại ca cũng muốn người đi với chúng con, chúng ta cùng nhau về Tây Bắc sống, rời khỏi mảnh đất thị phi này. Bất luận như thế nào, phụ thân hy sinh tánh mạng vì triều đình như vậy, thực sự không đáng chút nào."

Hách thượng thư không nghĩ tới, nữ nhi chỉ đi Tây Bắc ngắn ngủi một năm lại có thay đổi lớn như vậy.

Chẳng những nàng có thể cùng nữ tế đồng loạt ra tay đánh người khác ngất xỉu, mà còn có thể nói ra một đạo lý lớn tới như vậy, cái này hoàn toàn không giống với người nữ nhi yểu điệu trong nhận thức của ông.

Lúc này, ông không còn lòng dạ nào lo lắng cho an nguy của bản thân, chung quy là cảm thấy sự thay đổi của Hách Tri Nhiễm là do cuộc sống ở Tây Bắc tạo thành.

Hơn nữa ông và thê tử đã tự tay đánh ngất nữ nhi đưa đến Mặc gia thành thân.

Nghĩ đến sự thay đổi của nữ nhi, lòng Hách thượng thư lòng ngũ vị tạp trần, không biết phải nói gì cho tốt. Hách Tri Nhiễm không hề biết phụ thân bởi vì cảm thấy áy náy với sự thay đổi của nàng cho nên mới không lên tiếng, cứ cho là ông đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi.

Trông thấy phụ thân chậm chạp không trả lời, nàng bèn thúc giục: "Phụ thân, sống hay c.h.ế.t chỉ ở trong một suy nghĩ, nhưng còn phải xem có xứng đáng hay không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play