Một đương sự khác là Hách Tri Nhiễm, trong mắt Bành Vượng, nữ nhân này vừa có thủ đoạn cao, lại thông minh, không có khả năng tự nhiên đánh nhau với Lý Hổ.

Huống chi, nhìn bộ dạng tức giận kia của Hách Tri Nhiễm, khả năng là Lý Hổ đã làm chuyện gì không thể tha thứ được.

Kỳ thật, là Bành Vượng hiểu sai, hắn ta tưởng Lý Hổ tái phát bệnh cũ, mơ ước sắc đẹp của Hách Tri Nhiễm.

Nếu như là việc khác, lấy tính cách của Hách Tri Nhiễm, sẽ không bị tức giận đến cái mức như thế này.

Cho dù như thế nào, Lý Hổ đều là cấp dưới của mình, hắn ta không thể để cho Hách Tri Nhiễm vạch trần Lý Hổ ở trước mặt bao nhiêu người.

Như vậy hắn ta làm người đứng đầu cũng thấy mất mặt.

"Các ngươi đừng ồn ào, đều đi theo ta."

Thấy đám nha dịch đều ăn ý đi theo Bành Vượng đến phòng khách, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng nhìn quanh một vòng, không hề thấy thân ảnh Chu Lão Bát.

Bỗng nhiên Hách Tri Nhiễm có cảm giác như bừng tỉnh.

Chỉ sợ Lý Hổ chờ sẵn ở cửa đánh nàng, chẳng qua vì xả giận cho Lý Nhu Nhi mà thôi.

Chân chính muốn chỉnh c.h.ế.t nàng là Chu Lão Bát mất tích.

Nhận ra điều này, Hách Tri Nhiễm bất chấp xe ván gỗ trước mặt, vội vàng đuổi theo.

"Bành đại nhân, Chu sai nha gặp nguy hiểm."

Lý Hổ đi ở phía sau cùng của đám nha dịch, vội vàng quay đầu lại, căm tức nhìn Hách Tri Nhiễm.

Mở miệng hàm hồ nói: "Chuyện này còn không phải do ngươi?" Hách Tri Nhiễm lười phải nghe đồ lắm mồm ở chỗ đó bịa chuyện.

"Bành đại nhân, ta và Chu sai nha ở cổng chợ ước định tốt, từng người đi mua sắm vật tư, trước buổi trưa gặp nhau ở chỗ đó.

Ta dựa theo thời gian đã hẹn trở lại cổng chợ, đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng Chu sai nha, nên cho rằng hắn sốt ruột nên về trước.

Ta lo lắng mọi người chờ đợi lâu, lập tức vội vội vàng vàng trở về gấp. Ai ngờ vừa mới đến cổng lớn, Lý Hổ lập tức động tay động chân với ta, còn luôn miệng nói ta bỏ trốn.

Ta không hề nhìn thấy Chu sai nha trở về, rõ ràng hắn với Lý Hổ cùng nhau đi mua sắm vật tư, vì sao một mình Lý Hổ quay về, lại không thấy Chu sai nha đâu, đã thế còn không phân biệt xanh đỏ đen trắng oan uổng ta?

Ta suy đoán, Chu sai nha nhất định gặp chuyện nguy hiểm."

Nghe xong Hách Tri Nhiễm giảng giải, nữ quyến nhà họ Mặc lập tức bùng nổ.

Nhị tẩu tính cách nóng nảy là người đầu tiên xông ra.

"Đại nhân, tuy rằng chúng ta bị phán lưu đày, nhưng đệ muội ta mấy ngày nay làm việc thế nào tất cả mọi người đều thấy rõ như ban ngày, cho dù nàng không có công lao cũng có khổ lao, tuyệt đối không thể bị người khác bắt nạt như vậy được."

"Người bắt nạt cửu tẩu của ta đều là người xấu." Mặc Hàm Nguyệt cũng lấy hết can đảm hát đệm.

Ở trong lòng các nàng, Chu Lão Bát gì đó có gặp nguy hiểm hay không, đều không lớn bằng việc Hách Tri Nhiễm bị bắt nạt.

Bành Vượng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày trong nháy mắt, quay về phía nữ quyến nhà họ Mặc quát: "Các ngươi đều cút ngay cho ta, không cần ở chỗ này thêm phiền."

Hiện tại, điều hắn tự hỏi nhiều nhất chính là Chu Lão Bát có gặp phải nguy hiểm giống như Hách Tri Nhiễm nhắc nhở hay không.

Chu Lão Bát và hắn đã quen biết nhiều năm, đối với cách làm người lão Chu hắn rõ ràng hơn ai hết. Chu Lão Bát từ trước đến nay đều thủ tín, huống chi, bọn họ chỉ đi ra ngoài mua sắm một ít lương khô, không có khả năng đi ra bên ngoài lâu như vậy mà chưa trở lại.

Lại nhìn vê Lý Hổ, thấy ánh mắt hắn ta có chút trốn tránh.

Trong lòng Bành Vượng lập tức có sự so sánh.

Hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Lý Hổ.

"Lý Hổ ngươi nói, Chu Lão Bát đâu rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play