Thật ra để Tiểu Bạch vào kinh thành chuyển tin tức với Phí Nam Vũ là biện pháp tốt nhất, hơn nữa khoảng cách nơi này gần cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Chỉ là hai người đều hơi lo cho vết thương của Tiểu Bạch.
Hách Tri Nhiễm gọi Tiểu Bạch đến, kiểm tra vết thương của nó một lần nữa.
"Phu quân, miệng vết thương của Tiểu Bạch không còn vấn đề gì, chỉ cần không bay khoảng cách quá xa chắc là sẽ không sao."
"Nếu đã như vậy, ta viết giấy cho Phí tiên sinh, hỏi một chút tình huống kinh thành nếu có thể thì xin hắn giúp chúng ta vào thành."
Dù sao bọn họ đến kinh thành cũng định sẽ gặp mặt Phí Nam Vũ vào thời điểm cần thiết, cho hắn ta biết sớm hơn chút cũng không sao.
Nội dung tờ giấy rất đơn giản chỉ là hỏi Phí Nam Vũ kinh thành đã xảy ra chuyện gì, vì sao cửa thành đóng chặt không cho dân chúng ra vào, có cách nào giúp hắn vào thành hay không.
Tiểu Bạch mang theo tờ giấy rời đi, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng chen vào trong dân chúng muốn vào kinh thành.
Quả nhiên giống như hắn dự đoán, lúc này người xếp hàng ở cửa thành đã càng ngày càng nhiều.
Mọi người mồm năm miệng mười nói về cùng một đề tài đó là lúc nào thì bọn họ mới có thể vào thành.
Rất nhiều người vốn là người kinh thành ra khỏi thành làm việc không thể quay về nhà, còn có gánh hàng định vào thành bán đồ.
Một số ít là thương gia bên ngoài tới, bọn họ nhìn hàng hoá chất đầy trên xe có thể nói là khổ không thể nói.
Chỉ tiếc những người này thảo luận đến thảo luận đi, ai cũng không biết tại sao cổng kinh thành lại không cho người ra vào, đến khi nào mới mở... Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trà trộn vào giữa đám người xem biến.
Mãi cho đến sắp giữa trưa, rất nhiều người không còn ôm hy vọng rời đi nhưng còn rất nhiều người không cam lòng chờ ở chỗ đó.
Thậm chí có người gan lớn chạy về phía cửa thành nói với quan binh thủ vệ.
Mới đầu quan binh dùng vũ khí ngăn cản bọn họ cũng không có làm ra hành vi quá khích.
Một lát sau không biết có phải có người bày mưu kế gì hay không, binh lính này bắt đầu động thủ với dân chúng, không bao lâu đã xua tan một mảng lớn.
Người đến cửa thành càng ngày càng ít, qua buổi trưa đã không còn mấy người.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm lúc này đã hơi lo, sáng sớm Tiểu Bạch vào kinh truyền tin cho Phí Nam Vũ đến bây giờ vẫn chưa về, bọn họ lo có phải bên Phí Nam Vũ cũng xảy ra tình huống gì đó.
Ngay lúc hai người chuẩn bị bàn đối sách thì Mặc Cửu Diệp thấy Tiểu Bạch bay từ cửa thành ra.
"Nhiễm Nhiễm, Tiểu Bạch đã về."
Vì không để người khác chú ý, hai người cố ý đi tới nơi yên lặng.
Tiểu Bạch tăng tốc bay về phía Mặc Cửu Diệp đứng lên vai hắn.
Để thận trọng, Hách Tri Nhiễm nhìn xung quanh một lượt kéo Mặc Cửu Diệp lắc mình tiến vào không gian.
Lần này chuyện khẩn cấp, Mặc Cửu Diệp không thưởng cho Tiểu Bạch trước mà nhanh chóng gỡ tờ giấy trên đùi nó xuống.
Tờ giấy là Phí Nam Vũ viết, khác với những lần trước, số từ rất ít cũng hơi có qua loa, nhưng cũng đủ để bọn họ nhận ra đây là bút tích của Phí Nam Vũ.
Phí Nam Vũ nói, Hoàng Hậu giả mạo thánh chỉ nói thân thể Thuận Vũ Đế không khoẻ, bởi vì chưa lập thái tử, nên công việc trong triều tạm thời giao cho Hoàng Hậu xử lý. Hẳn là phe bên Hoàng Hậu sắp xếp từ trước, thánh chỉ hạ xuống, người của bà ta đã khống chế cả triều đình.
Ta đoán rất có thể hiện giờ Hoàng Thượng đã bị hại, phong tỏa cửa thành là vì phòng Kỳ Vương đang ở bên ngoài điều binh trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT