Nếu không phải xảy ra chuyện như vậy e là đời này hắn ta cũng không có cơ hội gặp lại Hách Tri Nhiễm.

Tuy nói lần này đến Tây Bắc, hắn ta còn chưa nhìn thấy Hách Tri Nhiễm, có thể tưởng tượng được lúc đó khoảng cách bọn họ gần như vậy, trái tim hắn ta đã có chút không khống chế nổi.

Vì không để bản thân xuất hiện khiến Hách Tri Nhiễm bối rối, đồng thời hắn ta cũng muốn cho bản thân thoải mái một chút, nên cho dù vết thương đã khỏi hẳn cũng vẫn ru rú trong nhà, cố gắng tránh cơ hội gặp mặt Hách Tri Nhiễm.

Bởi vì như thế nên Hách Tri Nhiễm không nhìn thấy Chu Lão Bát, cho nên nàng đã quên ở thôn Tây Lĩnh có người này.

Bị hỏi sắp xếp cho Chu Lão Bát, Mặc Cửu Diệp nghĩ một chút nói: "Hiện giờ hắn đã không còn nhà để về, Ngũ ca đến hỏi hắn xem nếu bằng lòng ở lại Tây Bắc thì giúp hắn mua một viện ở thôn Tây Lĩnh

Còn có vấn đề việc làm, nhân phẩm Chu Lão Bát không tệ nếu hắn vẫn muốn đi làm việc trong nha môn thì gọi muội phu một tiếng, sắp xếp hắn đi làm quan sai, nếu không muốn thì hỏi Hồ đại ca bên kia một chút có cần người làm không.

Còn có xin Ngũ ca chuyển lời đến hắn, thù của Bành đại ca ta nhất định sẽ báo, an tâm ở đây là được."

"Được, sau đó ta sẽ đi sắp xếp." Có Cửu đệ nói, Ngũ ca đã biết phải làm thế nào.

Mặc Cửu Diệp lại nhìn sắc trời.

"Thời gian không còn sớm, bây giờ chúng ta xuất phát đi."

Hai phu thê cưỡi ngựa rời đi.

Hai người trực tiếp đi qua Châu phủ, tới đường nối thông với kinh thành trời đã hoàn toàn tối, sau khi tiến vào không gian tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức, Mercedes-Benz G-Class của bọn họ ra tiến thẳng tới kinh thành. Hai phu thê cứ như vậy, ban đêm đi ban ngày tiến vào không gian nghỉ ngơi, cuối cùng đến đêm ngày thứ tư sau xuất phát đã tới bên ngoài cổng kinh thành.

Cổng kinh thành ban đêm đóng, cấm bất kể kẻ nào ra vào trừ khi có lệnh bài của quan sai quan phủ hoặc là thủ dụ của Thuận Vũ Đế.

Thủ vệ ở kinh thành không thể so với những thành trì khác, chẳng những quan binh thủ vệ đông hơn, trong đó còn có một bộ phận cao thủ bên trong.

Nếu là thành trì bình thường thì Mặc Cửu Diệp sẽ đưa Hách Tri Nhiễm thi triển khinh công tìm kiếm chỗ thủ vệ lỏng lẻo nhất tiến vào.

Tới nơi này, hắn không định làm như vậy.

Trước không nói hắn đưa theo Hách Tri Nhiễm, dù cho một người muốn từ nơi này vượt qua thần không biết quỷ không hay cũng không thể đảm bảo không có sơ hở.

Bởi vậy Mặc Cửu Diệp tính nghỉ ngơi một đêm bên ngoài thành, sáng sớm mai lúc cửa thành mở, hắn và Hách Tri Nhiễm mới cải trang rồi vào thành.

Tới gần kinh thành, tâm tình hai người cũng không phải rất bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng không biết sẽ gặp điều gì trong tương lai.

Một đêm không ngủ, trước khi trời sáng hai phu thê ngồi ở trước gương, lần này gương mặt không giống với lúc trước, Mặc Cửu Diệp giả trang thành một dáng vẻ thương nhân trung niên, Hách Tri Nhiễm giả thành phụ nhân trung niên.

Hơn nữa màu quần áo bọn họ mặc cũng tối hơn một chút, như vậy càng sẽ tỏ ra tuổi bọn họ đã không còn trẻ.

Sửa sang lại một phen, xác định không có vấn đề Hách Tri Nhiễm kéo Mặc Cửu Diệp lắc mình rời không gian.

Cùng với bọn họ còn có một cái xe ngựa kích thước tầm trung.

Hách Tri Nhiễm ngồi trong xe, Mặc Cửu Diệp phụ trách đánh xe.

Theo lý thuyết lúc này đã tới thời gian mở cửa thành nhưng cửa lớn vẫn đóng chặt như cũ.

Ở cửa đã có người xếp hàng chờ đợi. Tuy trong lòng Mặc Cửu Diệp nghi hoặc vì sao cửa thành lại mở muộn hơn bình thường nhưng vẫn bình tĩnh đánh xe ngựa xếp hàng phía sau đội ngũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play