Chỉ là mỗi ngày bọn họ ghé sang đây xem tiểu oa nhi vào lúc này, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều đã thức dậy, hôm nay lại vô cùng thần kì, chẳng những hai người lớn không có tiếng, kể cả hai tiểu oa nhi cũng không có gào khóc.

Từ khi hai nhóc sinh ra đời, những người này đều đã thành thói quen, mỗi sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên chính là đến viện tử của Mặc Cửu Diệp thăm hai tiểu huynh muội.

Hình như chỉ có như vậy, cuộc sống cả ngày này của bọn họ mới có thể trở nên tràn đầy nguyên khí.

Thật ra Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đã tỉnh, chỉ là đêm qua quá mức vất vả, hai người đều không muốn động đậy, dứt khoát phóng túng một lần.

Mãi cho đến khi Minh Châu tỉnh dậy tìm cơm ăn phát ra tiếng khóc, hai phu thê mới bất đắc dĩ ngồi dậy.

Mặc Cửu Diệp đã quen với hình thức người nhà dậy sớm xem hài tử, hắn mở cửa phòng ra, chẳng biết nên làm sao đi ra ngoài, để gian phòng lại cho các nữ quyến.

Hách Tri Nhiễm cũng không cần lo điều gì, các nữ quyến đi vào căn bản không cần nàng tự mình động tay đi đút hài tử ăn, hai vị lão phu nhân và các tẩu tẩu sẽ tranh nhau đi làm, thậm chí còn có người không vui vẻ vì không giành được chuyện phục vụ giúp hai tiểu oa nhi...

Giao hài tử cho các nữ quyến trong nhà, Hách Tri Nhiễm trở nên không có việc gì làm, nàng rửa mặt xong tiếp tục làm chuyện trước đó.

Ví dụ như kiểm tra trại chăn nuôi, xem thử hoa màu trong ruộng, mấy ngày nay trùng hợp Mặc Cửu Diệp dẫn người xây dựng lầu lớn, nàng cũng sẽ thích hợp đi sang đó nêu một số tác dụng mấu chốt.

Mãi cho đến buổi chiều, Hách Tri Nhiễm đi về phía viện tử nhà mình, lúc vừa đi tới đường giao thì nhìn thấy Mạnh Hoài Ninh cưỡi ngựa gấp rút chạy về.

Mạnh Hoài Ninh thấy Hách Tri Nhiễm, hắn ta nhảy xuống ngựa. "Muội phu, hôm nay nha môn không bận sao? Sao ngươi về sớm như vậy?"

Trong lòng Hách Tri Nhiễm biết lúc này Mạnh Hoài Ninh trở về nhất định là có việc gì, hơn nữa mỗi ngày hắn ta đều ở cùng Bát ca, hôm nay lại không thấy bóng dáng của Bát ca.

Mạnh Hoài Ninh biết, Cửu tẩu được tính là đương gia của Mặc gia, hơn nữa nàng cũng có tư cách phát biểu ý kiến trong sự việc nghị luận của các nam nhân.

"Cửu tẩu, ghé bên nhị lão trước, kinh thành có thư."

Nói đến thư từ kinh thành, đây chính là vấn đề Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp quan tâm nhất, sau khi Tiểu Bạch trở về vẫn luôn dưỡng thương trong không gian, tuy bọn họ lo lắng tình hình của kinh thành, nhưng cũng không thể để Tiểu Bạch vác thương đi đưa thư.

Cuối cùng cũng đợi được thư từ kinh thành, nhưng có thể nhìn ra được từ trên vẻ mặt của Mạnh Hoài Ninh, nội dung trong thư cũng không phải lạc quan lắm.

"Ta đi gọi Cửu ca ngươi trước." Lúc này các huynh đệ khác của Mặc gia cơ bản đều ở trên núi, e rằng gọi bọn họ trở về cần một ít thời gian. Hách Tri Nhiễm vội vã tìm hiểu nội dung trong thư, định gọi Mặc Cửu Diệp đến chỗ nhị lão trước.

Hách Tri Nhiễm quay về bãi đất đang xây lầu lớn, kéo Mặc Cửu Diệp rời khỏi.

Mặc Kình và Tứ ca thì không cần tìm, hai vị này hành động bất tiện đều ở lại chủ viện chế tác ống trúc dùng để chế tạo bom.

Lúc này trong phòng chỉ có Mặc Kình, Tứ ca, Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm và Mạnh Hoài Ninh.

Mạnh Hoài Ninh cẩn trọng nhìn về phía cửa, mới đưa lá thư gửi từ kinh thành tới đây đến trước mặt Mặc Kình.

"Nhạc phụ, đây là lá thư mà ta vừa nhận được từ kinh thành, tình hình cũng không lạc quan lắm, người xem qua trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play