Hách Tri Nhiễm cũng không phải tính tình già mồm đó, dù sao xây nhà cũng không cần bao nhiêu bạc, do ai bỏ ra số tiền này cũng không sao cả.
"Nếu như vậy, nghe lời nương, ngày mai bảo phu quân đi tìm Hồ đại ca giúp đỡ."
Xây xong căn nhà trước mùa đông
Mặc dù vừa rồi hơi lạc đề, nhưng Hách Tri Nhiễm cũng không quên chuyện Lan Nhi và đại ca.
"Đại ca, Lan nhi có biết tấm lòng của huynh không?"
"Hình như nàng ấy không biết." Hách Tử Minh chưa từng sống như bây giờ, nói chuyện không có sức mạnh như vậy, có thể thấy hắn ta vẫn luôn cho rằng mình đơn phương tình nguyện.
Hách Tri Nhiễm biết tính tình của Lan Nhi, cũng biết mục đích nàng ấy đi theo mình đến Tây Bắc.
Lúc trước nếu không phải nàng và Mặc Cửu Diệp ngăn cản, chỉ sợ trên đời này đã không còn Lan Nhi.
Lại trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, nàng biết tâm tư của Lan Nhi vô cùng kiên định, mặc dù bản thân nàng ấy có ý với Hách Tử Minh, có lẽ cũng sẽ không đồng ý, tiếp tục giữ vững lời hứa trước kia của mình.
"Đại ca, chuyện này huynh khoan đừng vội bày tỏ tấm lòng, muội tìm thời gian thăm dò Lan Nhi thử.
Hai người ở bên nhau chính là hai bên tình nguyện, nếu Lan Nhi không bằng lòng, chúng ta cũng đừng cưỡng cầu."
Nàng không muốn Hách Tử Minh ôm hy vọng quá lớn, có câu nói hy vọng càng lớn thất vọng cũng càng lớn.
"Huynh hiểu điều này, nếu Lan Nhi cô nương không đồng ý, huynh cam đoan sẽ không dây dưa." Hách Tử Minh vội vàng tỏ thái độ. Hách phu nhân nghe cuộc trò chuyện của hai huynh muội, không biết nói gì cho phải.
Không ngờ hai huynh muội này trực tiếp phớt lờ bà ấy, mặc kệ bà ấy có đồng ý cho nhi tử cưới Lan Nhi vào nhà hay không, bọn họ đều sẽ không nghe theo ý kiến của mình.
Thôi kệ, dù sao bà ấy cũng không phải rất bài xích tình cảm này của nhi tử, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên là được.
Hách Tri Nhiễm thấy mẫu thân không nói gì, lúc này mới đứng lên.
"Con đi ra ngoài cũng đã được một lúc, trở về thăm hai hài tử đây."
"Ta đi cùng con." Hách phu nhân cũng đứng dậy, hai tiểu ngoại tôn của bà ấy, cách một lát không gặp bèn sẽ khiến người ta nhớ nhung.
Cứ như thế, bà ấy còn về kinh thành gì chứ, không nhìn thấy hai bảo bối kia, e rằng bà ấy ăn cơm cũng không ngon miệng.
Lúc Hách Tri Nhiễm và Hách phu nhân trở về phòng, Lan Nhi vẫn còn ở đó, chỉ là hai người đều ăn ý không biểu hiện điều gì khác thường.
Cho đến khi trời tối mọi người tản đi, Lan Nhi bưng một chậu nước sạch đưa vào phòng Hách Tri Nhiễm, Hách Tri Nhiễm mới gọi nàng ấy lại.
"Lan Nhi, lúc trước dẫn ngươi và Ngọc Nhi về Tây Bắc, cũng không từng hỏi tuổi của các ngươi."
Tính cách của Lan Nhi rất nhạy cảm, bình thường Cửu phu nhân cũng sẽ thường xuyên tìm chút đề tài nói chuyện phiếm với nàng ấy, nhưng chưa từng hỏi vấn đề như vậy.
Nhưng nàng ấy vẫn quy củ hồi đáp: "Cửu phu nhân, Lan Nhi và Ngọc Nhi cùng tuổi, năm nay vừa vặn mười tám."
Tại vương triều Đại Thuận, nữ tử bình thường bắt đầu nghị thân ở độ tuổi mười lăm, nếu thân thể không có khuyết tật gì, cơ bản mười sáu tuổi cũng đã lập gia đình.
Năm nay Lan Nhi và Ngọc Nhi mười tám tuổi, ở nơi này đã lão cô nương danh xứng với thực.
"Ngươi và Ngọc Nhi rất xinh đẹp, nếu không nói, thật sự không biết các ngươi đều đã mười tám tuổi." Hách Tri Nhiễm không có lập tức đi vào vấn đề chính, mà là nhìn thấy ánh mắt của Lan Nhi đang né tránh, tỏ dáng vẻ có tâm sự.
Nàng dự định cố gắng làm cho cuộc đối thoại giữa bọn họ thoải mái tí.
"Ngươi xem ta, còn chưa tới sinh thần mười tám tuổi thì đã thành mẫu thân của hai tiểu oa nhi rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT