"Nương, nơi này lại không có người ngoài, con chỉ là nói ý nghĩ chân thật trong lòng mình mà thôi.
Nếu như bên người không có ý kiến, con dự định vài ngày nữa thu xếp thỏa đáng trong nhà sẽ cùng phu quân lên đường đi kinh thành, ta sẽ đích thân nói những lời này với cha con, lựa chọn như thế nào để xem ý của lão nhân gia.
Nương và đại ca cũng không cần vội vã trở về, chờ sau khi nghe thấy tin tức của cha con hãy nói."
Hách phu nhân xoay chuyển lối suy nghĩ cực nhanh, vừa rồi còn đang rối rắm có nên khuyên lão gia nhà mình từ quan hay không, giờ phút này sự chú ý đã toàn bộ chuyển dời đến việc Hách Tri Nhiễm dự tính vào kinh.
"Nhiễm Nhiễm, con muốn đi kinh thành?" Đây quả thực là ngoài dự đoán của bà ấy.
Không ai không biết thân phận của người Mặc gia nhạy cảm cỡ nào ở kinh thành, huống hồ bây giờ bọn họ còn là thân phận lưu đày, là không cho phép rời khỏi Dõan thành đâu.
Bà ấy biết khoảng thời gian trước Mặc Cửu Diệp đi kinh thành, đó cũng là vì huyện lệnh là nữ tế nhà bọn họ.
Lần này đổi thành hai phu thê bọn họ muốn đi kinh thành, lỡ như bị người có lòng phát hiện báo cho triều đình, điều này sẽ gây họa sát thân đấy.
Hách Tri Nhiễm vốn không định nói chuyện đi kinh thành với mẫu thân, vốn tưởng rằng mẫu thân rời kinh lâu như vậy, chờ hài tử của nàng đầy tháng sẽ rời đi, đến lúc đó nàng và Mặc Cửu Diệp thần không biết quỷ không hay đi kinh thành.
Ai ngờ, mẫu thân và huynh trưởng chẳng những không có ý định rời khỏi, khi nấy nhìn ý của bọn họ, dường như đã nảy sinh ý nghĩ định cư ở Tây Bắc.
Người nương gia có thể sinh hoạt ở Tây Bắc lâu dài, nàng là bằng lòng từ đáy lòng, đặc biệt là thế cuộc triều đình không ổn định, nàng cũng không muốn để phụ thân tham dự trong đó. Tuy nhiên, nếu như thế, nàng và Mặc Cửu Diệp rời khỏi nơi này đi kinh thành thì cần có lời giải thích với mẫu thân và đại ca.
"Nương, không dối gạt người, hiện nay tình hình của Mặc gia cũng không phải lạc quan như bề ngoài, đại ca hiểu rõ việc này nhất, hoàng hậu nhận nuôi Tứ hoàng tử, tuy Mặc gia đã không hề tham dự sự việc trên triều đình, nhưng trước giờ hoàng hậu đa nghi, bà ta sẽ không giữ lại người có thể sẽ ngăn cản con đường xưng đế của Tứ hoàng tử sống trên đời.
Lần này con và phu quân vào kinh, chính là dự định đánh đòn phủ đầu, có câu nói địch không phạm ta ta không phạm ngươi, liên quan đến sự an nguy và lợi ích của Mặc gia, bọn con cũng không thể ở lại chỗ này bị động chịu đòn."
Tuy Hách phu nhân không khôn khéo và gan dạ sáng suốt như Mặc lão phu nhân, nhưng cũng không phải một phụ nhân nông thôn không hiểu gì cả.
"Nương đều hiểu những đạo lý con nói, nương chỉ là lo lắng con sẽ gặp nguy hiểm."
"Nương, con cảm thấy Nhiễm Nhiễm và muội phu vào kinh làm rất đúng, cả nhà Mặc gia trung liệt, hoàng thượng nghe lời gièm pha oan uổng bọn họ như vậy, bọn họ đến Tây Bắc còn có người không muốn cho cả nhà bọn họ sống yên ổn, bí quá hoá liều là hết sức cần thiết.
Cái gọi là đánh đòn phủ đầu, chính là muốn bóp c.h.ế.t tất cả nguy hiểm có thể xảy ra từ trong trứng nước."
Hách Tử Minh vô cùng tán thành cách nghĩ vào kinh của bọn họ, chỉ là hắn ta không đồng ý muội muội trói gà không chặt đi.
"Nhiễm Nhiễm, người Mặc gia vào kinh là đúng, nhưng huynh không đồng ý muội đi chung." Từ nhỏ nàng đã yếu đuối, bây giờ lại làm tàng đi theo đến kinh thành, huống hồ, hai hài tử còn nhỏ như thế kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT