Hách phu nhân xác thực đang suy xét, nhưng bà ấy không có đạt tới mức độ hoàn toàn không thể chấp nhận những thứ này.

Bản thân bà ấy cũng không rõ, nếu đổi lại là mọi khi, Hách Tử Minh nói ra lời như vậy, bà ấy chắc chắn sẽ cho rằng nhi tử không cầu tiến.

Hiện giờ, dường như bà ấy cũng không bài xích nhi tử nói như thế, thậm chí có xúc động muốn ở lại theo nhi tử.

Thời gian tầm cỡ một tách trà trôi qua, Hách Tử Minh vẫn đang quỳ, Hách phu nhân nhìn chằm chằm hắn ta ngẫm nghĩ, Hách Tri Nhiễm đứng phía sau bà ấy.

Lan Nhi rửa xong nho bước ra khỏi phòng bếp, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.

Hách Tri Nhiễm biết tâm tư của Lan Nhi, nàng ấy trung thành và tận tâm với Tứ công chúa, một lòng chỉ muốn nhìn thấy ngày nàng ấy trả được mối thù, hơn nữa tính tình của nha đầu này cũng quật cường, lỡ như nàng ấy khăng khăng không ở bên cạnh đại ca, tình hình của mẫu thân và đại ca như vậy chẳng phải là gây nhầm lẫn rồi sao?

"Khụ khụ... Nương, đại ca đã lớn như vậy, cho dù có sai cũng không thể phạt quỳ giống như khi còn bé!"

Hách phu nhân phản ứng cũng rất nhanh, cố ý nghiêm mặt nói: "Lần này tha thứ cho con, đứng lên đi!"

Hách Tử Minh đứng dậy, phủi bụi trên người, tiếp tục giữ tư thế cúi đầu.

Lan Nhi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng ấy chỉ tưởng rằng Hách đại công tử chọc Hách phu nhân không vui, vội vàng bưng nho đã rửa xong tới.

"Hách lão phu nhân, đại công tử, Cửu phu nhân, đây là nho do ta và Ngọc Nhi hái trên núi về, các người nếm thử."

Nàng ấy nói xong, đặt khay ở trên bàn đá, bưng một khay nho khác đưa đến phòng chính, cho các nữ quyến đang xem hài nhi. Thấy Lan Nhi rời khỏi, Hách Tri Nhiễm kéo Hách Tử Minh một trái một phải ngồi bên cạnh Hách phu nhân.

"Nương, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, nếu như có thể, ai cũng muốn sống theo cách mình thích, không chỉ đại ca, bản thân con cũng như vậy.

Trước kia lúc ở kinh thành, cả ngày con ở trong nội viện đọc sách, chưa từng suy nghĩ mình muốn một cuộc sống như thế nào, vốn tưởng rằng sẽ giống như nương, sau khi thành thân, cả ngày ở nhà giúp phu quân dạy con.

Từ khi bắt đầu đi theo Mặc gia lưu đày, con tiếp xúc nhiều người và sự việc, hơn nữa mỗi ngày bọn con đều trải qua cuộc sống tự mình động tay mới có thể cơm no áo ấm, tuy cuộc sống như vậy hơi vất vả, nhưng lại khiến con cảm thấy càng thêm phong phú.

Đặc biệt là đến Tây Bắc, bọn con thông qua sự nỗ lực của mình mua đất đai, khai khẩn núi hoang, xây dựng nhà cửa...

Kết quả con phát hiện, những thứ này đều là cuộc sống con thích, so với quy củ thế tục ở kinh thành, con thích cuộc sống dư dật như bây giờ."

Hách phu nhân chăm chú lắng nghe nữ nhi kể, bà ấy phát hiện trong lòng mình rộng mở trong sáng.

"Gần đây nương cũng một mực vướng mắc, không muốn trở về kinh thành.

Một mặt là không nỡ con và Trụ Nhi, Minh Châu, quan trọng hơn là nương thích cuộc sống nơi này."

Ở kinh thành, mỗi ngày Hách Thượng thư dậy sớm vào triều, bà ấy cũng phải thức dậy vào lúc đó, mặc dù trượng phu thường xuyên bảo để bà ấy ngủ thêm một lát, bà ấy cũng không tán thành, vì đây là phép tắc từ xưa đến nay.

Khi phu quân thức dậy, nếu người làm thê tử còn ngủ nướng, không cần phải nói người ngoài, những hạ nhân trong nhà đều sẽ âm thầm cười nhạo.

Thậm chí có một số đại hộ quản giáo hạ nhân không nghiêm khắc, không bao lâu sau thì những chuyện mà bọn họ cho là tai tiếng sẽ lan truyền xôn xao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play