Sở dĩ Mạnh Hoài Ninh kích động như thế, cũng là vì hắn ta nghe thấy một con số trên trời đối với hắn ta.

Sản lượng bắp phơi khô xong lại có thể đạt tới trên ngàn cân, phải biết rằng, lúa mạch bách tính trồng trọt quanh năm, tính cả bột thô do vỏ lúa mạch chế thành, sản lượng mỗi mẫu mới có thể đạt tới ba trăm cân, đây còn phải nói là thời điểm mùa màng tốt.

Một khi gặp phải mùa màng không tốt, giảm sản lượng đều là việc nhỏ, nghiêm trọng có thể nói không thu hoạch được gì.

Sản lượng lương thực thấp, quan phủ thu được thuế lương cũng vô cùng có hạn, cho dù đến khi nạn đói mở kho thả lương cũng không giải quyết được bao nhiêu vấn đề, thế cho nên vô số bách tính bị c.h.ế.t đói.

Nếu sản lượng lương thực cao thì khác, quan phủ thu ba phần lương thực thuê, tương đương với toàn bộ sản lượng lương thực vốn có còn phải nhiều hơn một ít.

Nếu như vậy, thì cũng không cần lo lắng gặp phải khốn cảnh bách tính không thể sống sót.

Trước mắt Cửu tẩu cũng không nói được giá cả cụ thể của hạt giống bắp, mặc dù giá cả vượt qua dự toán của hắn ta, cũng phải nghĩ cách lấy hết hạt giống.

"Cửu tẩu, ta lập tức về nha môn chuẩn bị thu bạc trồng lương thực."

Mạnh Hoài Ninh nói xong, dự định quay người rời khỏi.

Hắn ta chỉ có thời gian ba ngày chuẩn bị ngân lượng, sự việc này vô vùng cấp bách.

Nếu nói Mạnh Hoài Ninh có thể đi nơi nào chuẩn bị bạc, hắn ta cũng chỉ đành kiên trì đi tới bên tri phủ nghĩ cách.

Tri phủ là mới tới, giữa bọn họ cũng không có quá nhiều giao tiếp, nhưng từ sự việc lần trước tri phủ xử lý hơn hai trăm tử sĩ thì có thể nhìn ra được, ông ta cũng không phải người chẳng làm nên trò trống gì. Mạnh Hoài Ninh cũng không dám ôm hy vọng quá lớn với ông ta, tuy nhiên, không tìm tri phủ xin giúp đỡ, hắn ta lại tạm thời không thể nghĩ ra cách khác, cũng chỉ có thể đành cứng đầu đi thử thôi.

Khoảng thời gian trước lúc Mặc Sơ Hàn về nhà có nhắc tới, nói thuế ngân của quan phủ đã tiêu gần hết, Mạnh Hoài Ninh đang rầu rĩ vì số bạc thu mua hạt giống bắp.

Thấy hắn ta hấp tấp chuẩn bị rời đi, Mặc Cửu Diệp gọi hắn ta lại.

"Có phải muội phu vì chuyện bạc mà rầu rĩ không?"

Hắn đã từng thương lượng việc này với tức phụ, nếu như quan phủ không thể lấy ra nhiều bạc như thế kia để thu mua hạt giống bắp, bọn họ có thể tạm thời cho hắn ta mượn, dù sao cũng không thể để Mạnh Hoài Ninh khó xử bởi chút chuyện nhỏ này.

Chỉ cần sang năm bắp được mùa, Mạnh Hoài Ninh bèn không lo trả lại bạc cho bọn họ.

Mạnh Hoài Ninh bị hỏi như vậy, dễ nhận thấy hắn ta hơi quẫn bách.

"Không giấu Cửu ca, kho bạc của quan phủ xác thực không nhiều, ta định đi châu phủ nghĩ cách."

Tuy Mặc Cửu Diệp không đi lại trong quan trường, nhưng cũng từng nghe Mặc Sơ Hàn nói tri phủ là đức hạnh gì.

Mạnh Hoài Ninh đi tìm ông ta nghĩ cách, rất có thể chính là vấp váp.

Thật ra, Mạnh Hoài Ninh làm sao không hiểu rõ đạo lý này, hắn ta đi tìm tri phủ nghĩ cách, dù là làm theo thông lệ cũng phải làm như vậy.

Cho dù có thể xin được ít bạc từ chỗ tri phủ, cũng có thể giúp đỡ bản thân một số việc.

Ngược lại, chuyến này hắn ta không có bất kỳ thu hoạch nào, cũng có thể khiến hắn ta triệt để thấy rõ bộ mặt thật của tri phủ.

Mặc Cửu Diệp tiến lên kéo hắn ta ngồi lại chỗ cũ.

"Ta và Cửu tẩu người biết nha môn nghèo khó, người lại là một quan tốt liêm chính yêu dân, khố ngân chắc chắn không có bao nhiêu, lần trước thu mua khoai lang tiêu hết hai ngàn lượng, ước chừng đã vét sạch của cải trong nha môn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play