Môi trường cư trú do Mặc gia chuẩn bị cho bọn họ, quả thực tốt hơn lúc ở Nam cương gấp trăm lần.

Trong số những người này vốn có đầu bếp chuyên môn nấu cơm trong quân doanh, sau khi đi tới Tây Bắc vẫn tiếp tục công việc ban đầu của người đó.

Nguyên liệu nấu ăn cũng là sau khi Mặc Nguyên Sách trở về, Mặc Cửu Diệp bảo người đưa tới đây.

Các loại rau tươi trồng trong đất canh tác của Mặc gia, với lại thịt và lương thực được Hách Tri Nhiễm lén lấy từ không gian ra.

Mặc dù thời tiết mùa hè oi bức, nhưng nhiệt độ trên núi vốn thấp hơn dưới chân núi một ít, đặc biệt là trong hang núi càng thêm mát mẻ, có thể nói là phòng lưu trữ tự nhiên.

Những nguyên liệu nấu ăn đó đặt ở trong hang núi, hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả giữ tươi vài ngày.

Lúc Mặc Cửu Diệp dẫn người đến nơi này, đám bộ hạ cũ mới dùng xong bữa sáng, đang ngồi chung thảo luận Mặc gia đối xử với bọn họ không tệ như thế nào, lại chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon nuôi bọn họ như vậy.

Bộ hạ cũ thấy huynh đệ Mặc gia đến đây, xôn xao vây quanh lại.

Tuy hôm qua bọn họ đã đến Tây Bắc, cũng nghe nói tin tức huynh đệ Mặc gia và lão Quốc Công đều còn sống, nhưng gặp mặt cũng chỉ là gặp được mấy vị.

Mạnh Hoài Ninh biết hiện giờ Mặc gia có đại sự cần xử lý, bèn cho Mặc Sơ Hàn nghỉ dài hạn.

Bởi vậy, sáng sớm hôm nay là chín huynh đệ Mặc gia xuất hiện trước mặt các bộ hạ cũ.

Trông thấy chín vị gia của Mặc gia, đám bộ hạ cũ có thể nói là nước mắt lưng tròng, thậm chí đã có người khóc thành tiếng. Vương Khải dẫn đầu giữ c.h.ặ.t t.a.y của Mặc Quân Duệ.

"Đại gia, lúc trước nếu không phải người cứu ta, lại dẫn ta đến quân doanh rèn luyện, e rằng ta đã c.h.ế.t trên con đường chạy nạn từ sớm.

Sở dĩ ta còn ở lại Nam cương, chính là hy vọng có một ngày được nhìn thấy kẻ thù hại các người c.h.ế.t đi, như vậy, ta có thể đi đến trước mộ các người báo tin này.

Nghe tin các người còn sống, ta cũng không dám nghỉ ngơi, sợ mình ngủ thiếp đi tỉnh lại mới phát hiện đây là một giấc mơ."

Tuy những người này đều là binh lính nho nhỏ không có tiếng tăm gì, nhưng lúc huynh đệ Mặc gia dẫn binh, chưa bao giờ coi bọn họ là thuộc hạ, mà là xem như huynh đệ tốt của mình.

Lúc này, nghe Vương Khải nói xong, hốc mắt của mọi người có mặt ở đây đều đỏ hoe, thậm chí có mấy người không nhịn được, đã bắt đầu gào khóc.

Mặc Quân Duệ gọi mấy huynh đệ này tiến lên vỗ về, đợi sau khi mọi người ổn định tâm trạng, Mặc Cửu Diệp mới trịnh trọng nói:

"Chắc hẳn trên đường các ngươi và Thất ca về Tây Bắc đã có nghe huynh ấy nói, hiện giờ Mặc gia trước sau có địch.

Không bao lâu trước đó ta đi Nam Cương làm việc, khi đi ngang Nam cương có thấy mấy vị huynh đệ tới mộ phần của phụ huynh ta tế bái.

Lúc đó ta biết các ngươi sống ở quân doanh không được như ý, nên suy nghĩ có một ngày, có thể đưa các ngươi rời khỏi nơi đó.

Ai ngờ, lúc này lại đúng lúc Mặc gia ta nguy hiểm khó khăn, vốn dự tính cho mọi người nghỉ ngơi vài ngày, nhưng kẻ địch không cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi, hết cách, hôm nay chỉ có thể vất vả mọi người bắt đầu huấn luyện."

Mặc Cửu Diệp dứt lời, nhận lấy một cây nỏ b.ắ.n liên hoàn ở trong tay Đào Nhiên phơi bày cho mọi người xem.

Còn không đợi Mặc Cửu Diệp giải thích chi tiết về nỏ b.ắ.n liên hoàn, thì đã có người hỏi han: "Cửu gia, thứ này là cung nỏ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play