Tuy Mạnh Hoài Ninh rất ít tham dự chuyện của Mặc gia, nhưng thông qua thư từ qua lại với Phí Nam Vũ ít nhiều cũng hiểu rõ một số tình cảnh của Mặc gia.
Thậm chí hắn ta cũng từng có ý nghĩ muốn nhắc nhở Mặc gia nuôi tư binh tự bảo vệ mình.
Sau đó nhìn thấy đám người Cửu ca nhiều lần chạy lên núi, hơn nữa cứ tỏ dáng vẻ thần bí, bèn đoán có lẽ bọn họ cũng đã nhận ra được điểm này, bắt đầu có hành động.
Nếu như vậy, chi bằng hắn ta tiếp tục giả bộ lơ mơ, để người Mặc gia yên lòng đi làm chuyện bọn họ muốn làm.
Vừa rồi hai bên đối thoại, e rằng Mạnh Hoài Ninh muốn giả bộ hồ đồ cũng không được.
"Các ngươi yên lòng, ta biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói."
Lời này là nói cho những bộ hạ cũ kia nghe, về phần Bát ca, hai người bên nhau lâu ngày, sớm đã có sự ăn ý.
Huống hồ, vừa rồi nếu Bát ca muốn giấu hắn ta, cũng sẽ không giáp mặt cùng nói chuyện với những người đó.
Lý Lương thấy Bát gia không có mở miệng, xem như đã ngầm thừa nhận lời của Mạnh Hoài Ninh, mới mở miệng nói: "Bát gia, chúng ta là nhóm cuối cùng, những người khác đều đã lên núi."
Trong lúc nói chuyện, Nhị ca vừa tiễn người từ trên núi xuống dẫn theo đám người Lương Hạo cũng đã gấp rút chạy tới nơi.
Một đám người chào hỏi xong, Nhị ca tiếp tục đưa người lên núi, Bát ca và Mạnh Hoài Ninh thì trực tiếp đi sang viện của nhị lão.
Mặc Sơ Hàn và Mạnh Hoài Ninh tới đây muộn như vậy, không hề nghi ngờ là có sự việc gì quan trọng muốn nói, Mặc lão phu nhân vội vàng phái người đi triệu tập toàn bộ các nhi tử lại đây. Thời gian chưa tới một nén nhang, ngoài Nhị ca lên núi dàn xếp bộ hạ cũ ra, các huynh đệ khác đều đã đến đông đủ.
Mặc Sơ Hàn thấy các huynh đệ đều nhìn mình, giải thích: "Không phải ta, là muội phu có lời muốn nói."
Mạnh Hoài Ninh cũng không lề mề, lấy một tờ giấy từ trong n.g.ự.c ra đưa cho Mặc Kình.
"Nhạc phụ, đây là hôm nay Phí tiên sinh truyền thư cho ta, bảo ta nhắc nhở người nhà nhất định phải đề phòng nhiều hơn."
Mặc dù Mạnh Hoài Ninh không nói ra nội dung trên tờ giấy trước mặt mọi người, nhưng không khó nhìn ra từ vẻ mặt của hắn ta, trên tờ giấy không phải tin tốt gì.
Vẻ mặt Mặc Kình nghiêm túc nhận lấy tờ giấy, Mặc lão phu nhân đưa đèn dầu bên cạnh đến gần hắn ta.
Mượn ánh sáng của đèn dầu, Mặc Kình đọc nội dung trên tờ giấy, sau đó ông đập mạnh một tay lên bàn bên cạnh.
"Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đại ca trầm giọng hỏi.
"Phí tiên sinh nói, trước đó không lâu hắn ta mới điều tra được Tiết gia phái người chạy sang Tây Bắc, hắn ta nghi ngờ người Tiết gia đến Tây Bắc, tồn tại mục đích đối phó Mặc gia."
"Hừ! Chỉ đáng tiếc, người do ông ta phái tới Tây Bắc đã bị huynh đệ chúng ta một lưới bắt hết, việc này đã không đáng nhắc đến." Mặc Sơ Hàn tham dự toàn bộ quá trình đối phó với đám người Kinh Tiên Lâu, theo hắn ta, người do Tiết gia phái tới Tây Bắc đã bị huynh đệ bọn họ ra tay tóm hết, không còn sự uy hiếp."
"Chỉ cần là Tiết gia còn dám phái người đến, tới một người g.i.ế.c một người, tuyệt đối không nương tay."
Nhìn dáng vẻ đầy căm phẫn của Bát ca, Mặc Cửu Diệp lại không thoải mái như hắn ta.
"Mặc dù chúng ta đã xử trí Tiết Phàm và đồng bọn của hắn ta, nhưng không ai dám cam đoan có cá lọt lưới chạy trốn hay không, chuyện này vẫn là không được có bất kỳ lơ là nào."
Mặc Kình tán thành liếc nhìn Cửu nhi tử, tiếp tục nói: "Cửu Diệp nói rất đúng, ta vẫn chưa nói hết nội dung trên tờ giấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT