Mặc Kình cũng biết, tiểu oa nhi mới sinh ra sợ gặp gió, mặc dù nóng lòng muốn xem cũng chỉ có thể nhịn lại.
Ông được các nhi tử đỡ về ngồi lại trên giường, Mặc lão phu nhân cũng để nhị bảo ở bên cạnh ông, sau đó nhẹ nhàng vén một góc chăn lên.
"Đây là tôn nữ của chúng ta, là muội muội trong hai tiểu oa nhi."
Mặc Kình vươn đầu nhìn, thoáng chốc dáng vẻ khi nãy còn nghiêm nghị thúc giục muốn xem tôn nhi đã biến mất, thay vào đó là yêu mến ngập tràn trong mắt.
"Hài nhi này xinh xắn thật, còn đẹp hơn Hàm Nguyệt của chúng ta."
"Đó là đương nhiên, cha nương của hài tử đều xinh đẹp, hài nhi có thể kém đi đâu chứ?"
Mặc Kình thấy lão thê nói như vậy bèn không chịu rồi.
"Ý của bà là nói ta xấu sao? Nhớ lại năm xưa, ta cũng rất tuấn tú đấy được không?"
Mặc lão phu nhân cũng không cam lòng yếu thế.
"Ông không xấu cũng không đẹp bằng Cửu Diệp, ta cũng không đẹp bằng Nhiễm Nhiễm, điều này không đúng sao?"
Mặc Kình...
Ông không cách nào phản bác lời này, vì lão thê nói chính là sự thật.
Ông im lặng, tiếp tục nhìn tôn nữ bảo bối của mình.
Lần này, mấy huynh đệ cũng càng thấy rõ dáng vẻ của nhị bảo.
Trông khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên đầy thịt.
"Nương, tiểu điệt nữ của chúng ta cân nặng bao nhiêu thế?"
Bị nhi tử hỏi, lúc này Mặc lão phu nhân mới nhớ ra, bà chỉ lo bế tiểu oa nhi để nựng, lại quên mất cân nặng. Mặc Gia Thành vừa nhìn dáng vẻ của lão nương, thì biết nhất định là đã quên cân nặng cho tiểu điệt nữ.
"Nương, viện của con có cân, con lập tức đi lấy."
Sau khi cân xong, tất cả mọi người nở nụ cười.
"Ta đã nói mà, bế tôn nữ bảo bối của ta lâu rồi bèn sẽ khiến tổ mẫu cảm thấy không chịu nổi, hóa ra béo như vậy, lại có năm cân chín lượng."
Ở hiện đại, năm cân chín lượng thuộc loại gầy.
Nhưng nơi này là cổ đại, vật tư thiếu thốn.
Nhà giàu còn đỡ tí, trong lúc phụ nữ mang thai sẽ bỏ ra ngân lượng để giúp nàng bồi bổ sức khỏe.
Trong nhà bách tính nghèo khổ nào có đãi ngộ này, chỉ có thể là người khác ăn gì thì phụ nữ có thai ăn theo thứ đó, chỉ cần không đói bụng thì đã là ông trời ban ơn.
Còn có một nguyên nhân khác, trình độ chữa bệnh ở đây không được, thai nhi quá lớn sẽ dẫn đến sản phụ khó sinh, bởi vậy, cho dù rất nhiều người là mang thai, cũng sẽ tiến hành khống chế một cách thích hợp, không dám để hài tử ở trong bụng điên cuồng sinh trưởng.
Cho nên nơi này rất ít người có thể sinh ra hài tử từ năm sáu cân trở lên.
Hơn nữa song sinh vốn nhỏ hơn thai đơn rất nhiều, thậm chí bào thai đôi cộng lại mới có thể ngang bằng cân nặng của một thai đơn.
Kết quả thai song sinh nhà bọn họ lại nặng như vậy, điều này khiến Mặc lão phu nhân vui mừng, đồng thời cũng thương xót Hách Tri Nhiễm.
Chỉ có thể nói Cửu nhi tức của bà là một người có phúc khí, bình an hạ sinh một cặp thai song sinh béo như vậy.
Hai tôn nhi của bà sinh ra càng là đã kèm theo phúc khí, tổ phụ hành động bất tiện của bọn họ có thể chống gậy đi lại vào ngày này.
Mặc lão phu nhân càng nhìn tiểu tôn nữ càng thích. "Lão gia, từ trước đến nay Mặc gia chúng ta đều là nam nhiều nữ ít, về sau tiểu tôn nữ này chính là minh châu trên tay Mặc gia chúng ta, nhất định phải đặt một cái tên hay cho nàng ấy."
Ở vương triều Đại Thuận, hài tử sinh ra đều là do bề trên có vai vế cao nhất trong nhà đặt tên, Mặc lão phu nhân nói như vậy cũng có nghĩa là đang nhắc nhở Mặc Kình, nên suy xét đặt tên cho hai tiểu oa nhi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT