"Đúng, chúng ta thay phiên nhau bế tiểu điệt nữ."

"Còn có ta nữa..."

Mặc lão phu nhân thấy các nhi tử như vậy, đúng là dở khóc dở cười.

Có người cùng yêu thương tiểu tôn nữ của bà là chuyện tốt, nhưng bản thân bà còn chưa nựng đủ mà

"Gia Thành, con mau trả hài tử lại cho ta, con tay chân vụng về, lỡ như bế hỏng thì phải làm sao đây?"

Bà còn chưa dứt lời thì đã đẩy mấy nhi tử chắn trước mặt ra, tiến lên đoạt lại hài tử từ trong lòng của Mặc Gia Thành.

Mặc lão phu nhân thành công giành lại tiểu tôn nữ, bà cũng không dám dừng lại thêm một lúc nào, bước nhanh về viện của mình.

Mấy huynh đệ thấy tiểu điệt nữ bị mẫu thân bế đi, xôn xao đi theo, tóm lại chỉ cần đi theo mẫu thân, bọn họ còn có cơ hội trông thấy tiểu oa nhi đáng yêu như thế kia...

Lúc này đại bảo đang ở trong lòng ngoại bà bình thản ngủ một giấc ngon lành.

Cậu ấy còn chưa biết, mình mới sinh ra, thì đã bị muội muội đoạt đi sủng ái.

Trong lòng Hách Tri Nhiễm vẫn luôn nhớ nhìn một cặp nhi nữ của mình, suy nghĩ mình chỉ cần nhắm mắt dưỡng tinh thần một hồi, chỉ phút chốc là được.

Vì quá mệt mỏi, nàng vừa nhắm mắt, lại ngủ say mất.

Hách Tử Minh vẫn luôn canh giữ ở ngoài phòng, vừa rồi lúc mẫu thân bế đại bảo đi ra, hắn ta đã có nhìn thấy.

Hắn ta là thánh thủ phụ khoa, tất nhiên đã từng gặp rất nhiều hài tử mới sinh ra, nhưng Hách Tử Minh cảm thấy, mặc dù loại bỏ quan hệ huyết thống giữa hắn ta và hài tử kia, chỉ dựa theo góc độ đứng ngoài quan sát, tiểu ngoại sinh của hắn ta là đứa đẹp nhất trong đám trẻ sơ sinh, không có một trong. Lúc này hắn ta còn muốn đi xem thử đại ngoại sinh, nhưng mẫu thân cứ ở trong phòng sinh của muội muội, hắn ta là một người cực kỳ coi trọng quy củ, cho dù là muội muội của mình, hắn ta cũng định tính chính mình là ngoại nam.

Bởi vậy, Hách Tử Minh chỉ có thể giương mắt nhìn về phía cửa phòng của Hách Tri Nhiễm, hy vọng mẫu thân mau bế tiểu ngoại sinh bước ra.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng cửa phòng cũng đã mở ra.

Trên mặt Hách phu nhân tràn đầy yêu mến bế đại bảo đi ra.

Hách Tử Minh bước nhanh nghênh đón.

"Nương, hãy cho ta bế thử nhóc này."

Hách phu nhân lại không giống như Mặc lão phu nhân, tuy trong lòng không nỡ, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí đưa đại bảo vào trong lòng Hách Tử Minh, đồng thời còn không quên nhắc nhở: "Con cẩn thận một chút, nhất định phải cẩn thận."

Không cần mẫu thân nhắc nhở, Hách Tử Minh cũng sẽ cẩn thận, đây là bảo bối do muội muội của hắn ta chịu tội lớn như thế kia mới sinh ra, sau khi biết nói chuyện còn phải gọi hắn ta một tiếng đại cửu cửu.

Hách Tử Minh bế đại bảo, trong lòng hết sức mềm nhũn.

Đây chính là tiểu ngoại sinh của hắn ta

Tiểu ngoại sinh khiến người ta vừa nhìn thì trong lòng đều tan chảy mất!

"Nương, chúng ta chỉ lo vui mừng, còn chưa cân nặng cho tiểu ngoại sinh."

Hách phu nhân vỗ trán.

"Nhìn xem ta cũng hồ đồ rồi, chỉ lo mừng rỡ, quên mất chuyện quan trọng như vậy."

Cân là đã chuẩn bị tốt từ trước, đặt ở trong phòng bên, hai mẫu tử cẩn thận để cục bột nhỏ lên đó.

Trong mắt Hách phu nhân tràn đầy kinh ngạc vui mừng.

"Lại nặng tới sáu cân, khó trách trông béo như vậy.

Hách phu nhân nói tới đây, hốc mắt lại đỏ bừng. "Đúng là đã làm khó Nhiễm Nhiễm..."

Một tay của Hách Tử Minh đang bế tiểu ngoại sinh, một tay vỗ nhẹ bả vai Hách phu nhân.

"Mọi thứ đều đã qua đi, lát nữa ta sẽ điều dưỡng lại thân thể giúp Nhiễm Nhiễm, chẳng mấy chốc thì muội ấy sẽ hồi phục."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play