Bà ấy theo bản năng liếc nhìn tiểu oa nhi đang ngủ say bên cạnh Hách Tri Nhiễm, sửng sốt hết một chốc lát, bế hài tử lên như khúc gỗ.
Bà ấy đưa hài tử đến trước mặt Mặc lão phu nhân.
"Tôn nữ của người ở đây, trắng trẻo sạch sẽ, xinh đẹp y hệt mẫu thân của nàng ấy, còn nữa, chúc mừng một lớn hai nhỏ đều bình an."
Mặc lão phu nhân nhận lấy hài tử từ trong lòng bà đỡ đẻ Triệu, ngồi bên giường Hách Tri Nhiễm, nhẹ giọng nói:
"Nhiễm Nhiễm chính là phúc tinh của Mặc gia chúng ta, chẳng những mang phúc khí đến cho Mặc gia, bản thân cũng có phúc khí, chịu một lần tội bèn nhi nữ song toàn, đây là chuyện người khác ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ."
Nhị tẩu cũng tiến lên phụ họa:
"Nương nói đúng lắm, ta sớm đã nhìn ra được phúc khí của Cửu đệ muội không phải tầm thường."
Nàng ấy nói xong, muốn lại gần nhìn tiểu điệt nữ, còn chưa tới gần thì đã bị mấy vị trục lí phía sau kéo lại.
"Nhị tẩu, tiểu điệt nữ là của mọi người, muốn xem thì chúng ta cùng xem, tẩu cũng chừa lại một ít vị trí cho bọn ta chứ."
"Đúng vậy, tẩu chặn hết Cửu đệ muội, ta còn muốn xem thử Cửu đệ muội nữa!"
Tuy giọng nói của các nữ quyến không to, nhưng Mặc lão phu nhân vẫn sợ bọn họ làm ồn Hách Tri Nhiễm nghỉ ngơi.
Bà vội vàng bế nhị bảo đứng lên.
"Các con đều đi ra ngoài, đừng ở đây làm ồn Cửu đệ muội của các con nghỉ ngơi, muốn xem nhị bảo ra ngoài xem." Bà xem như đã nhìn ra được, các nhi tức cũng giống như bà, đều thích nữ oa, không cho bọn họ lập tức nhìn thấy chắc chắn sẽ tiếp tục làm ầm ï.
Hách phu nhân đang bế đại bảo trong lòng, trơ mắt nhìn một đám người vây quanh nhị bảo đi ra ngoài, lại nhìn đại bảo trong lòng, sao lại không thơm nữa rồi?
Không, đại bảo cũng là thơm, chỉ là thông gia mẫu sinh nhiều nhi tử như thế kia, chỉ có một nữ nhi là Mặc Hàm Nguyệt, tất nhiên nữ oa nhi nhà bọn họ được nghênh đón.
Nghĩ đến ngoại tôn ngoan ngoãn trong lòng mới ra đời thì đã gặp phải khả năng thất sủng, trong lòng Hách phu nhân khó tránh đổ mồ hôi cho hài tử.
Bà ấy ôm chặt đại bảo hơn, nhẹ giọng nói nhỏ.
"Đại bảo chúng ta ngoan nhất, ngoại bà thích ngươi."
Đại bảo còn không biết, ngày đầu tiên mình mới sinh ra, thì đã bị ngoại bà thân thân ảo tưởng thành tiểu hài nhi không được sủng ái...
Mặc Cửu Diệp cũng cảm thấy vui sướng vì nhi nữ song toàn.
Chỉ là, trước mắt nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của tức phụ, hắn căn bản không có tâm †ư đi xem một cặp nhi nữ.
Hắn chỉ yên lặng ở bên cạnh nàng, tuy không thể chia sẻ cơn đau của nàng, nhưng lại có thể khiến mình yên lòng hơn.
Bà đỡ đẻ Triệu nhanh nhẹn giúp Hách Tri Nhiễm dọn dẹp xong, dặn dò Mặc Cửu Diệp một số việc cần chú ý, bèn nhếch miệng đi ra khỏi phòng.
Đây là lần đầu tiên trong đời bà ấy thành công đỡ đẻ bào thai đôi, hơn nữa lớn nhỏ bình an.
Chỉ dựa vào một điểm này, cũng đủ bà ấy nêu cao tên tuổi mười dặm tám thôn, khiến những bà đỡ đẻ luôn giành mối với bà ấy đố ky chết.
Tuy bên ngoài thời tiết ấm áp, nhưng dù sao cũng là hài tử mới sinh ra.
Mặc lão phu nhân sớm đã bế nhị bảo vào trong phòng khác, các nữ quyến đang vây quanh bà xem nhị bảo. "Nương, tiểu điệt nữ đúng là xinh đẹp, mặt mày giống Cửu đệ muội như đúc." "Sau này tiểu điệt nữ lớn lên tuyệt đối là mỹ nữ."
"Nương, có thể cho con bế thử tiểu điệt nữ không?”
"Nương, người xem có phải tiểu điệt nữ đang cười hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT