Hết cách, nếu muội muội không chịu tội, sinh mạng của nàng căn bản không giữ được, Hách Tử Minh cố gắng bình phục cảm xúc khác thường trong lòng, dốc sức để mình giữ trạng thái tâm lý tốt đẹp.

"Đại ca phải động tay đây."

Hách Tử Minh dứt lời, bắt đầu thao tác.

Mặc Cửu Diệp nắm c.h.ặ.t t.a.y của Hách Tri Nhiễm, không ngừng an ủi.

"Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, đại ca ra tay nhất định sẽ nhẹ tí."

Mặc Cửu Diệp nhìn động tác của Hách Tử Minh, cảm thấy mình an ủi một cách không có phần nắm chắc.

Lại nhìn sang Hách Tri Nhiễm, ban đầu khi Hách Tử Minh đẩy vị trí thai, nàng còn có thể cắn răng chịu đựng.

Nhưng thời gian càng lâu thì nàng càng không nhịn được, nỗi đau thấu tim căn bản không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Cuối cùng, Hách Tri Nhiễm vẫn không nhịn được rên rỉ.

"Á... Đau quá..."

Tuy giọng nói của nàng không lớn, nhưng vẫn khiến tay của Hách Tử Minh khựng lại.

Không ai hiểu rõ hơn thánh thủ phụ khoa này, lúc này Hách Tri Nhiễm đau tới mức nào.

Ban đầu Hách Tử Minh còn rất tò mò, chẳng lẽ là vì mình đặc biệt chú ý sức lực, nên muội muội không có đau như thế kia?

Nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy đôi môi mím chặt và khuôn mặt đỏ bừng của Hách Tri Nhiễm, hắn ta mới nhận ra, không phải thủ pháp của mình nhẹ đi, mà là muội muội quá mức kiên cường. "Nhiễm Nhiễm, đau thì la lên, đừng để mình kìm nén quá."

Hách Tử Minh nhắc nhở, đồng thời cũng không có ngừng lại động tác.

Hách Tri Nhiễm nắm chặt bàn tay của Mặc Cửu Diệp, dường như chỉ có như vậy thì nàng mới có thể kiên cường hơn.

Mặc Cửu Diệp ở một bên nhìn tiểu kiều thê đau đến nỗi thay đổi sắc mặt, hắn đau lòng tuôn chảy cả nước mắt.

Chỉ là ngay lúc này, đau lòng của hắn có vẻ rất bất lực, hắn chỉ có thể kề cạnh.

Đây cũng là dụng ý thật sự mà Hách Tử Minh giữ hắn lại.

Nhiễm Nhiễm nối dõi tông đường cho Mặc gia hắn, chịu đựng nỗi đau lớn lao, cảnh tượng này nhất định phải để Mặc Cửu Diệp ghi nhớ trong lòng.

Một khi có một ngày hắn có ý nghĩ gì khác, nghĩ đến hôm nay Nhiễm Nhiễm chịu tội, hắn cũng sẽ có lý do mau chóng tỉnh ngộ.

Hách Tri Nhiễm vẫn là đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình, giờ phút này nàng đã hoàn toàn không khống chế được đau đớn la lên.

Mặc Cửu Diệp đau lòng ôm lấy nàng, trong giọng điệu xen lẫn nghẹn ngào.

"Nhiễm Nhiễm, nếu nàng đau thì hãy đánh ta đi, sau này chúng ta không sinh nữa."

Lúc này Hách Tri Nhiễm nào còn có thể nghe lọt lời nói của Mặc Cửu Diệp, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y của hắn, móng tay đã vô ý thức nhấn vào da thịt của hắn.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy vết thương bị tức phụ cào ra trên tay mình, hắn cảm thấy quá nhẹ.

So với nỗi đau của tức phụ, một ít này của hắn còn xa vời chưa đủ, bởi vậy, hắn cũng xắn ống tay áo lên, để Hách Tri Nhiễm đi nắm cánh tay của hắn.

Mặc lão phu nhân và Hách phu nhân lắng nghe tiếng động trong phòng, hai lão thái thái đều rơi nước mắt như mưa.

Hách phu nhân không biết tình hình của nữ nhi như thế nào, đã không muốn tiếp tục chờ đợi tại chỗ nữa, bước nhanh tới cửa phòng Hách Tri Nhiễm, dùng sức đẩy cửa định đi vào xem kỹ.

Thế nhưng, cửa phòng bị Mặc Cửu Diệp khóa lại, nàng căn bản không đẩy ra được.

Hết cách, Hách phu nhân chỉ đành khàn giọng la lên.

"Tử Minh, Cửu Diệp, mở cửa ra, để nương vào xem Nhiễm Nhiễm."

Lúc này chính là thời điểm mấu chốt xoay chuyển vị trí thai của Hách Tri Nhiễm, Hách Tử Minh không hề dám phân tâm và sơ suất.

Hắn ta nhìn sang Mặc Cửu Diệp không biết làm sao đầy mặt.

"Giữ chặt cửa, ai cũng không được vào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play