Rơi vào đường cùng, hai người cũng chỉ đành lựa chọn đưa hết ba con Mẫu cổ đến tay của Phí Nam Vũ.

Nếu không phải vì bảo vệ Kim lão tướng quân, sau khi Tiết thừa tướng trúng cổ, cho dù có ngự y giúp đỡ kéo dài mạng sống, đó cũng chỉ là trì hoãn thời gian tử vong của ông ta mà thôi.

Bây giờ vì cứu Kim lão tướng quân, ngược lại lão già Tiết thừa tướng kia chiếm được hời lớn...

Đây cũng là chuyện không còn cách nào, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đều không có tâm tư đi quấn quýt những vấn đề này.

Bọn họ bỏ thư xuống, vẻ mặt của hai phu thê đều rất nặng nề.

Tin rằng không cần bao lâu nữa, tin tức nam nhi Mặc gia bao gôm cả Mặc lão quốc công đều còn sống sẽ truyền tới kinh thành.

Nếu Thuận Vũ Đế không muốn cho người Mặc gia sống, sẽ có hai cách làm.

Cách thứ nhất chính là trực tiếp hạ chỉ, áp đặt thêm tội khi quân nam nhi không muốn ra sức vì quốc gia nên giả c.h.ế.t cho Mặc gia.

Cách còn lại thì đơn giản rồi, vì loại bỏ cái đinh trong mắt, ông ta có thể điều động sát thủ tới đây.

Mặc cho Thuận Vũ Đế dùng cách nào đối phó Mặc gia, bọn họ đều khó tránh phải gánh vác tội danh mưu phản.

"Nhiễm Nhiễm, một khi xảy ra chuyện gì không thể nghịch, thì nàng hãy dẫn theo nữ quyến trong nhà và hài tử của chúng ta trốn đi."

Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai của Hách Tri Nhiễm, giọng điệu vô cùng nặng nề.

Hách Tri Nhiễm cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Nàng vốn tưởng rằng Nam Hằng đã chết, hoàng hậu không có lợi thế tranh quyền đoạt thế.

Nhưng bà ta vẫn dã tâm sục sôi, nhận nuôi Tứ hoàng tử để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Tuy nhìn từ bề ngoài Kinh Tiên Lâu do Tiết gia mở ở Tây Bắc đã bị san bằng, cho dù là vậy, Mặc gia cũng chỉ có thể đổi lấy phút chốc yên ổn.

Người của Kinh Tiên Lâu Tây Bắc không có tin tức, nhất định sẽ kinh động Tiết gia, đến lúc đó Tiết gia phái một người khôn khéo đến điều tra, tin tức nam nhi Mặc gia đều còn sống ắt sẽ không trở thành bí mật.

"Phu quân, tuy sự việc đang phát triển theo hướng không tốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đường lui."

"Ý của nàng là?" Phản ư?

Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Điều này có gì không được, hôn quân đương đạo, thị phi bất phân, người như vậy còn giữ ông ta lại qua Tết sao?"

Mặc Cửu Diệp siết chặt tay, đập mạnh lên mặt bàn.

Một hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Nếu chuyến đi Nam cương của Thất ca thuận lợi, ước chừng thêm nửa tháng thì có thể dẫn theo người trở về.

Đến lúc đó chúng ta cũng đã chế tạo ra đủ số lượng bom, huynh đệ bọn ta tức khắc tranh thủ lên núi huấn luyện bộ hạ cũ."

"Huấn luyện quân đội của mình không có gì đáng trách, nhưng chàng có từng suy nghĩ, một khi Thuận Vũ Đế muốn ra tay với Mặc gia, cho dù Mặc gia ta thành hay bại, đều sẽ rơi vào tội danh mưu phản không.

Thay vì như vậy, thì đừng rối rắm nhiều hơn, Thuận Vũ Đế ông ta không ra tay thì thôi, một khi ra tay, chúng ta bèn không đội trời chung với ông ta."

Hách Tri Nhiễm khựng một hồi, lại tiếp tục nói.

"Đương nhiên, nếu như không có ai tồn tại lòng phản loạn với Mặc gia, ta cũng giống như cách nghĩ của chàng, bằng lòng cả đời sống ngày tháng điền viên đơn giản lại an nhàn ở Tây Bắc. Nhưng việc này phải thành lập trên cơ sở không ai khiêu khích, một khi có ngày phản kháng, thì phải triệt để khiến ông ta sợ hãi, không dám lại có ý nghĩ như vậy."

Lời nói của Hách Tri Nhiễm rất rõ rệt, nàng cũng không muốn làm người tạo phản.

Huống hồ nàng còn có một ít hiểu biết về lịch sử của triều đại này, tuy rằng ngày nay vì nàng đến đây đã thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng cũng không có thay đổi đại cục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play