Bành Vượng hung hăng đập bàn, đôi đũa trước mặt đều bị chấn động tới mức rơi xuống đất.

"Kéo Lý Nhu Nhi ra ngoài, đánh mười roi thật mạnh.”

"Quan gia, ta thật sự nhìn thấy Hách Tri Nhiễm đánh huynh đệ Hà gia, điều ta nói đều là sự thật."

Đến lúc này rồi, Lý Nhu Nhi chỉ đành tiếp tục mạnh miệng, hy vọng có thể bẻ lại một ván.

Ai ngờ, bọn quan sai căn bản không cho nàng ta có cơ hội tiếp tục ngụy biện, trực tiếp tiến lên chuẩn bị kéo người ra ngoài.

Bởi trong lòng bọn họ đều biết rõ, Lý Nhu Nhi là đang làm ngụy chứng, còn huynh đệ Hà gia chắc chắn cũng không phải do Hách thị đánh.

Khi nãy vị quan sai nhìn Lý Nhu Nhi bằng ánh mắt không giống người thường vội vàng đuổi theo.

"Trương Thanh, chuyện nhỏ này cứ giao cho ta xử lý đi! Ngươi trở về tiếp tục ăn cơm với chỉ huy."

Trương Thanh vốn dĩ đang sốt ruột muốn ăn mỹ thực, thấy đồng bạn chủ động, liền nhanh chóng giao Lý Nhu Nhi cho hắn ta.

"Lý Hổ, đừng phạm lại sai lầm cũ, người như nàng ta phải để cho nếm thử mùi đau khổ."

Lý Hổ cười hì hì xua tay: "Ngươi cứ yên tâm đi! Ta đảm bảo làm việc không một chút sai lầm."

Trương Thanh quay người lại, hung hăng đá cho huynh đệ nhà họ Hà mỗi người một cước.

"Đầu cút đi cho lão tử, còn dám gây chuyện, cẩn thận roi hầu hạ."

Huynh đệ nhà họ Hà còn có chút choáng váng, rõ ràng Lý Nhu Nhi làm chứng cho bọn họ, khiến cho Hách Tri Nhiễm phải chịu mệt là việc ván đã đóng thuyền, tại sao lại trở thành không giải quyết được gì như vậy?

Hách Tri Nhiễm không chỉ không có việc gì, ngược lại Lý Nhu Nhi có lòng tốt đứng ra làm chứng lại bị đánh.

Hai huynh đệ chưa kịp hiểu ra sao đã bị người lôi ra ngoài, Hách Tri Nhiễm thấy vậy cũng cáo từ rời đi.

Nàng ra khỏi chỗ ở của Bành Vượng, vừa lúc nhìn thấy Lý Hổ kéo Lý Nhu Nhi vào trong góc tối.

Còn hai người họ muốn làm cái gì, đều chẳng liên quan gì đến nàng.

Cô vừa mới bước được vài bước, thì nghe thấy tiếng hô đau giả vờ giả vịt của Lý Nhu Nhi.

Giả trân đến mức quá rõ ràng...

Sự việc không liên quan đến mình, Hách Tri Nhiễm cũng lười vạch trần.

Huống chi, chỉ vì một việc nhỏ này mà đắc tội một nha dịch thật không đáng giá. Muốn cho Lý Nhu Nhi chịu thiệt thòi có quá nhiều biện pháp, không kém một lúc này.

Quay trở lại phòng mười người nữ quyến nhà họ Mặc, các tẩu tẩu đã thu dọn bàn ăn sạch sẽ. Vài tẩu tử còn đi phòng bếp nấu chút nước ấm, chuẩn bị để lau rửa đơn giản.

Nói đến việc lau rửa, Hách Tri Nhiễm cũng không hề nhàn rỗi, nàng bưng một chậu nước ấm đến cho Mặc Cửu Diệp, để cho hắn lau rửa trước.

Thời điểm không có người ngoài, Mặc Cửu Diệp vẫn hoạt động như lúc chưa bị thương, nhìn qua còn khá tự nhiên.

Chủ động đón lấy chậu nước Hách Tri Nhiễm mang vào, đặt ở trên mặt đất, Mặc Cửu Diệp hỏi.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Đừng thấy hắn không thể ra cửa, nhưng động tĩnh bên ngoài không thể giấu được lỗ tai hắn. Hách Tri Nhiễm cũng không hề giấu giếm, đem việc ra sức đánh huynh đệ nhà họ Hà với việc Bành Vượng xử lý chuyện này đều nói cụ thể.

Mặc Cửu Diệp xiết chặt nắm đấm.

"Đúng là khinh người quá rồi."

Hách Tri Nhiễm đã đánh huynh đệ nhà họ Hà sướng tay, hơn nữa Lý Nhu Nhi làm chứng giả cũng không có kết quả tốt, đối với việc này nàng cũng bỏ qua, căn bản không để chuyện này trong lòng.

Thấy Mặc Cửu Diệp tức giận, Hách Tri Nhiễm nhẹ giọng an ủi: "Ta cũng không chịu thiệt, nên không cần phải so đo với bọn họ."

Mặc Cửu Diệp không mở miệng nữa, đôi mắt âm u, chuẩn bị lau rửa.

Hách Tri Nhiễm cảm thấy bản thân ở lại chỗ này không tiện lắm, chủ động đi ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play