Xe ngựa đi suốt một đường, cuối cùng dừng lại.
Hạ Vãn xuống xe trước, rồi đưa tay về phía ta, cười nói:
"Hi Hà, đến đây, chúng ta về nhà."
Ta vịn tay hắn, bước xuống xe, cả người sững sờ tại chỗ.
Đây là đâu?
Một cung điện nguy nga tráng lệ sừng sững dưới ánh mặt trời, đó là... cung Trường Minh nơi ta lớn lên, cung Trường Minh bị thiêu rụi trong trận đại hỏa, nó đẹp đến vậy, còn đẹp hơn cả trong giấc mơ xa hoa nhất của ta.
Tần Liễu Nguyên đứng bên cạnh, rưng rưng nước mắt nói: "Cung Trường Minh, do Tiên tổ Thánh Đức Hoàng đế xây dựng, thần phụng mệnh Thiên Tôn khôi phục lại từng chi tiết, nếu có gì không phù hợp, xin Công chúa chỉ ra."
Cánh cửa cung trước mắt ta, từ từ mở ra, nhưng ta không còn nghe thấy gì nữa, Hạ Vãn, Tần Liễu Nguyên, các thị vệ phía trước phía sau, tiếng khóc của bá tánh, trong khoảnh khắc đó, đều biến mất.
Ta như lại biến thành nàng Công chúa nhỏ được nuông chiều, nhảy lò cò trên phiến đá "Chim én chim én ăn cỏ dại, không ăn cỏ dại thì xa ta ra..."
Ca ca được một đám mỹ nhân vây quanh đang gảy đàn, nhìn thấy ta, liền mỉm cười: "Có ca ca ở đây, tuyệt đối sẽ không để Hi Hà chịu nửa điểm oan ức !"
Sau đó, huynh ấy nhét một quả nho vào miệng, phồng má cười với ta, ta cũng cười theo, nhưng khi ta đi tới, huynh ấy liền biến mất, hóa thành cái bóng trầm mặc trên long ỷ, nét mặt ẩn trong bóng tối của hoàng hôn, lặng lẽ phê duyệt tấu chương.
Ta đi tới, tiếng bước chân làm kinh động huynh ấy, huynh ấy ngẩng đầu lên, liền biến thành ông nội, ông vuốt chòm râu, vẫy tay với ta: "Hi Hà, lại đây, ta giấu bánh ngọt cho con, đừng để ca ca con nhìn thấy."
Ta rưng rưng ngước nhìn ông, cười nói: "Ông nội, người muốn con sống tiếp, Hi Hà đã làm được rồi, người đến khen con đi."
Ông nhìn ta, mỉm cười mãn nguyện, nói: "Ông nội thích Hi Hà nhất."
Ta muốn đi tới, ông liền biến mất, chỉ còn lại chiếc long ỷ mà ông thường ngồi, cao cao tại thượng đặt ở đó.
Ta run rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào nó, nhưng đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng.
"Hi Hà, muội đã về rồi sao?"
Ta quay đầu lại, liền nhìn thấy nàng.
Mười một năm nay, ngay cả trong mơ, ta cũng chưa từng nhìn thấy nàng rõ ràng đến vậy.
Nàng đội mũ miện Hoàng hậu, đoan trang, dịu dàng như vậy, giả vờ nghiêm nghị hỏi ta: "Hi Hà, muội đã luyện chữ chưa? Đã đọc sách chưa? Muội có ngoan ngoãn không?"
"Muội rất ngoan, Tri Thu, muội rất ngoan."
Ta như lại biến thành cô bé hay khóc nhè bên cạnh nàng, ta liều mạng lau nước mắt, nhưng phải làm sao đây, càng lau càng nhiều, càng lau càng nhiều.
Nàng có chút ngạc nhiên, hỏi: "Hi Hà, sao muội lại khóc?"
"Tri Thu—"
Cách biệt một khoảng thời gian dài dằng dặc, mười một năm, ta cuối cùng cũng chạy về phía nàng.
Ta biết nàng là giả, tất cả những thứ này, đều là giả, nhưng ta muốn ôm nàng, cho dù nàng là giả, ta cũng muốn ôm nàng.
"Muội ngoan lắm, đừng bỏ muội, muội rất sợ, muội vẫn luôn rất sợ."
Tất cả ảo ảnh, trong khoảnh khắc này đều tan biến, là cung thất mới tinh, thoang thoảng mùi dầu cây trẩu, là những cung nhân xa lạ, là một thời đại hoàn toàn mới.
Nhưng cái ôm này lại là thật, ấm áp.
Hạ Vãn ôm chặt ta, mặc cho ta khóc nức nở trong lòng hắn.
"Hi Hà, ta không đi, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng."
Đêm hôm đó, cơn mưa xuân đầu tiên rơi xuống.
Mưa ở Yên Châu luôn nhẹ nhàng và dai dẳng, có thể rơi lất phất suốt cả đêm.
Ta ngồi trong tẩm điện của mình, toàn bộ cung Trường Minh, nơi này được phục dựng chân thực nhất, ngồi bên cửa sổ nhìn ra, ngay cả tảng đá xanh lớn mà ta thích nằm chơi lúc nhỏ cũng có một tảng giống hệt nằm ở đó.
"Chỉ có cỏ cây chưa mọc xong là không giống, hồi nhỏ ta, trong sân có một cây sơn trà, ta thích nhất là nghe tiếng mưa rơi trên lá cây."
"Đợi khi nào thân thể nàng khỏe hơn, ta sẽ cùng nàng trồng một cây."
Hạ Vãn đang đốt hương, đây là thói quen của quý tộc Nam Tư trước kia, dùng "xương hương" làm từ trầm hương, cùng với hoa quả tươi theo mùa niêm phong lại, từ từ hun đốt ra những mảnh hương và nước hoa, lư hương trong cung, trước giờ chưa từng tắt.
Ở Bắc Kiền, ta đã sớm không còn những thói quen này, chỉ đốt trầm hương để đun nước thôi, nhưng Hạ Vãn lại rất kiên nhẫn với việc chế tạo hương.
Hắn không thường dùng những loại hương liệu quý giá, nhưng hương hắn chế ra lại thanh tao và tinh khiết một cách kỳ lạ.
Ta khẽ ngửi, hỏi: "Hôm nay là hương gì vậy?"
"Là mảnh đàn hương, hun bằng hoa sầu đâu, hạt bách và vỏ vải, nàng thích không?"
Hắn đi tới, đắp thêm cho ta một lớp chăn mỏng, hỏi:
"Nàng thích không?"
Ta gật đầu, nói: "Rất hợp với đêm mưa này."
Hắn nhận lấy chậu đồng từ tay thị nữ, ngồi xuống rửa chân cho ta. Vừa nhẹ nhàng nói:
"Đợi sang năm, trong cung bốn mùa đều có hoa thơm, ta sẽ hái về chế hương cho nàng, sau này căn phòng này năm này qua năm khác đều là mùi hương nàng thích, được không?"
Ta chuyển chủ đề, nói: "Kỳ thực tay nghề chế hương của ngươi rất giống ca ca, ngươi còn nhớ không? Huynh ấy thích nhất là chế hương phẩm hương, lúc còn trẻ, còn thường xuyên đấu hương với các vị đường huynh."
"Nhớ chứ, lúc đầu ta học chế hương, là muốn tặng cho bệ hạ một món quà mừng thọ, nhưng lúc đó cả lư hương đều bị đập nát, hôm đó mẫu thân rất tức giận, phạt ta quỳ cả đêm, muốn ta nhớ kỹ, mãi mãi, mãi mãi đừng làm vướng mắt bệ hạ."
Ta sững người, ta không ngờ, hai người ôn nhu nhất thế gian đối với ta, lại là cơn ác mộng của hắn.
Hắn lại cười, như nhớ tới chuyện gì thú vị: "Nhưng ngày hôm sau, nàng tới, thấy lê và vải để chế hương của ta bị ném ra ngoài, tưởng ta bị mẫu thân phạt vì ham ăn, liền mang theo rất nhiều hoa quả tới cùng ăn với ta, ta rất vui, bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy rất vui."
"Ngươi có hận họ không?"
"Đương nhiên không." Hắn có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta: "Hận họ cái gì? Hận họ cho ta thân thế bần hàn này, hay hận họ ghét bỏ ta? Không, ta vĩnh viễn không hối hận vì đã được sinh ra, bởi vì chỉ như vậy, ta mới có thể gặp được Hi Hà."
Mưa rơi càng lúc càng lớn, hương thơm lượn lờ, bốc lên từ lư hương.
Ta nhìn hắn thật lâu, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng vậy."
Hắn ngẩn người.
"Có lẽ ta chưa từng nói với ngươi, những năm nay người ta ghét nhất chính là bản thân mình, ta soi gương mỗi ngày, nghĩ đến những chuyện đã trải qua ở Bắc Kiền, giống như nhìn thấy một đống thịt thối, hận không thể cầm d.a.o cắt bỏ đi, nhưng ngươi khiến ta cảm thấy, ta rất sạch sẽ, cũng rất tốt."
Trong đêm dài, giọng nói của ta hòa lẫn với tiếng mưa, rất trong trẻo.
"Hạ Vãn, cảm ơn ngươi."
Hắn đã biến những cơn ác mộng mà số phận ban tặng cho ta thành những giấc mơ đẹp, là hắn khiến ta cảm thấy, "sống tiếp"không phải là một lời nguyền của số phận, mà là một lời chúc phúc rất đẹp, rất đẹp. Bởi vì đã chọn sống tiếp, ta mới có thể gặp lại hắn, mới có thể một lần nữa nghe thấy tiếng mưa của cung Trường Minh.
Hắn ngây ngốc nhìn ta, có chút ngốc nghếch, ta cười, giang tay về phía hắn, nói:
"Ngươi không ôm ta sao?"
Trong tiếng mưa rơi tí tách, trong lớp màn trùng trùng, là hương hoa thanh khiết, hắn ôm ta đi về phía giường, chúng ta hôn nhau trên đường đi, đây là đêm xuân thực sự.
Hắn đặt ta lên giường, đôi mắt màu hổ phách, đẹp đến khó tin ấy nhìn ta chằm chằm, nóng bỏng nhưng lại kiềm chế.
"Ngươi đã lâu không chạm vào ta, không muốn ta sao?" Ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn.
"Hi Hà…"
Khuôn mặt hắn trắng như ngọc ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn, nhưng vẫn không hề có động tĩnh.
Ta xoay người đè hắn xuống, chống đầu, nhìn vào mắt hắn, nói: "Ta cũng nói cho ngươi một bí mật, ngươi có muốn nghe không?"
"Ta không thể nghe…Hi Hà…Bây giờ ta không thể…"
"Không nghe cũng phải nghe."
Ta ghé vào tai hắn, nhẹ giọng nói: "Ta từng bị ràng buộc bởi luân thường đạo lý, nhưng ta vẫn luôn biết, người cùng ta vui vẻ, là phu quân của ta."
"Phu quân của nàng…"
Hắn nhìn ta như bị mê hoặc.
Ta nói từng chữ một: "Không có ai khác, chưa từng có ai khác."
Hắn hung dữ hôn ta, cơ thể của thiếu niên, ngay cả cái ôm cũng tràn đầy sức sống, cùng với nụ hôn này, cũng mang theo hương thơm của cỏ cây tươi tốt.
Mưa càng lúc càng lớn.
Nhưng trong phòng ngay cả hơi thở cũng nóng bỏng, hắn vừa thô bạo vừa dịu dàng trên người ta, vừa nói xin lỗi, vừa không kiềm chế được mà hôn ta, trong cơn mê man ta nghĩ, rốt cuộc là xin lỗi cái gì?
Lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói.
"Thiên Tôn—— Trần đại nhân có quân tình khẩn cấp muốn bẩm báo!"
"Bảo hắn cút!"
Hắn vừa gấp gáp hôn ta, vừa quát lớn, ta nghiêng đầu né tránh, nhỏ giọng nói: "Ngươi điên rồi, không phải đã nói rồi sao? Quân tình khẩn cấp."
"Không quan tâm hắn, Hi Hà…"
Hắn cố chấp muốn ôm ta, ta đẩy hắn ra, lên tiếng nói với bên ngoài: "Bảo Trần tướng quân chờ một lát, Thiên Tôn sẽ tới ngay."
Hạ Vãn tức giận ngồi dậy, nói: "Sau này phải có cung quy, chuyện gì cũng không được phép báo cáo vào nửa đêm!"
Lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy, phì cười, thúc giục: "Đi nhanh đi, ngươi muốn làm hôn quân, ta cũng không muốn làm yêu phi!"
Trần đại nhân vốn ở dưới trướng Trịnh Long, là một trong những võ quan ở lại trấn thủ Nam Thành, giờ này nửa đêm tới đây, chắc chắn có việc quan trọng.
Ta cùng Hạ Vãn đi tới ngoại điện, hắn quỳ ở đó, giọng nói run rẩy: "Thiên Tôn, Hà Tố Long tướng quân tạo phản rồi…"
"Cái gì?"
Ta giật mình, sao có thể?
Còn Hạ Vãn thì như đã sớm đoán được, cau mày chán ghét: "Rồi sao nữa?"
"Hắn, hắn lấy danh nghĩa dẹp loạn thân cận bên vua, dẫn đầu đội kỵ binh cựu thần, muốn g.i.ế.c yêu phi Hi Hà."
"Hết rồi sao?"
"Hả?"
Hạ Vãn thuận miệng phân phó: "Sắp xếp chỗ ở cho Trần tướng quân, những người khác, về ngủ đi."
Ta khó tin trợn tròn mắt, nói: "Hạ Vãn!"
Hắn ngồi ở đó, lại giống như một vị quân vương lạnh lùng, nói: "Kẻ nghịch thiên phản đạo, trời tru đất diệt, cần gì phải bận tâm?"
Nói xong, hắn kéo tay ta, phất tay áo bỏ đi.