Ba năm nay, chúng ta vẫn luôn ở trong một trạng thái cân bằng vi diệu. Ngoại trừ lần đó ở tẩm cung ba năm trước, ta chưa bao giờ cảm nhận được sát ý mãnh liệt như vậy từ hắn.
Ta nhìn Nại Hà, dù nhìn ở góc độ nào, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ vô hại, trong sáng và ngoan ngoãn. Điều gì đã khiến Thần Đông nổi sát tâm?
“Sau này gặp Đại hoàng tử, gặp bất kỳ người Bắc Kiền nào, cũng chỉ được trả lời ‘Vâng’ hoặc ‘không’, hiểu chưa?”, ta quát khẽ.
“Hiểu rồi.”, hắn đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi ta.
Ta nhíu mày, nói: “Còn nữa, đừng nhìn ta như vậy, đó là thất lễ.”
Cấm vệ trong cung đều là người của ta, nhưng một khi ra khỏi cung, hắn chắc chắn sẽ chết. Ta lấy cớ Đan Si muốn truyền bá Phật pháp, sắp xếp cho hắn ở lại trong cung. Đại điển sắp đến gần, ta xử lý cả nửa ngày việc vặt mới nhớ ra hỏi: “Hôm nay Thần Đông vì sao lại vào cung?”
Lại Xuân đang kiểm tra danh sách triều thần, không ngẩng đầu lên đáp: “Đến tặng quà mừng thọ cho Công chúa ạ. Hằng năm hắn đều tự mình mang đến.”
Ồ, thì ra là vậy.
Đèn cung đình dần dần nổi lên từ màn đêm đen kịt. Tiệc mừng thọ 26 tuổi của ta cứ thế bắt đầu.
Đan Si ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh là hai mỹ nhân mới được sủng ái nhất, một trái một phải đút hắn ăn. Nhưng ông ta thực sự quá già và quá béo, rượu lẫn với nước miếng thường xuyên nhỏ giọt từ khóe miệng.
Các sứ thần lần lượt tiến vào, đa phần đều không dám ngẩng đầu khi ngồi vào chỗ, bởi Đan Si từng c.h.é.m c.h.ế.t cả một hàng người chỉ vì cho rằng ánh mắt của một vị đại thần nào đó nhìn ông ta không thiện cảm.
Chỉ trừ Nại Hà, hắn mặc tăng bào trắng, lưng thẳng tắp, yên lặng ngồi đó, giống như một vầng trăng cô độc. Ta có thể nhận thấy các nữ nhân đều đang liếc nhìn về phía hắn.
“Công chúa định xử lý hắn thế nào? Thực sự muốn giữ lại trong cung sao?”, Lại Xuân vừa nhìn hắn vừa thì thầm.
“Làm sao bây giờ? Hắn còn là một đứa trẻ, vừa nhìn đã biết ngoài Phật Tổ ra thì cái gì cũng không hiểu. Hơn nữa, dù sao cũng là đồ đệ của Hà Tố Long tướng quân, không thể để hắn c.h.ế.t một cách mơ hồ được.”
Ta nhìn về phía hắn, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn ta, yên lặng mỉm cười.
Không biết vì sao, nụ cười đó khiến ta thấy chua xót trong lòng. Ta nói với Lại Xuân: “Ta luôn cảm thấy, đứa trẻ này giống một người quen của ta, nhưng ta không nhớ ra là ai.”
Lại Xuân nhìn hắn một lúc, đột nhiên kêu lên: “Hắn, hắn trông giống Đại hoàng tử!”
“Hả?”
Lại Xuân khẳng định: “Giống, thật sự rất giống. Người xem mũi và mắt của họ, đều giống nhau, chỉ là Đại hoàng tử thô kệch, lại đen, không đẹp bằng hắn.”
Ta dở khóc dở cười, chấm dứt chủ đề này, nói: “Ngươi im miệng, mau ra phía trước tiếp đãi sứ thần, hôm nay chúng ta không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào.”
Bất kể ngày thường đứng về phe nào, các phu nhân của triều thần đều nhiệt tình chúc mừng sinh nhật ta. Ta phát hiện những tỷ muội Nam Tư năm xưa gả cho quý tộc Bắc Kiền, giờ đã hòa lẫn vào những lời chào hỏi nhiệt tình mà giả dối này, ta không còn phân biệt được họ với những phu nhân khác.
Như vậy cũng tốt, con người ta phải trưởng thành, mỗi người đều có con đường vận mệnh của riêng mình, ai mà chẳng phải cứ thế bước đi, rồi mới phát hiện ra mọi thứ đều hoang đường, cảnh còn người mất.
Đột nhiên đám đông phát ra một tiếng kinh ngạc nho nhỏ, ta nhìn theo ánh mắt của họ, thấy phu nhân của Thần Đông, Ngư Ninh.
Nàng ta không còn là người phụ nữ sợ hãi, run rẩy khi mới đến Nam Thành nữa. Nàng là phu nhân sang trọng và xinh đẹp nhất đêm nay.
Nàng vốn đã có ngũ quan cực kỳ diễm lệ, nay lại được trang điểm tỉ mỉ, càng thêm rực rỡ, lộng lẫy, khiến người ta say đắm. Nàng mặc một bộ tú cẩm xanh da trời, trên đó thêu hình chim công trắng đang ngắm trăng, đó là kỹ thuật thêu đã thất truyền của Nam Tư, nhẹ nhàng và trong suốt, khi di chuyển phát ra ánh sáng lấp lánh, ngay cả khi còn ở Nam Tư, cũng đáng giá ngàn vàng.
“Đại hoàng tử mấy hôm trước đi tuần tra ở Trát huyện đã mang về cho thiếp, loại vải quý giá như vậy, ngày thường thiếp cũng không nỡ mặc, nghĩ rằng chàng ấy vui, nên hôm nay mới mặc, Mẫu hậu sẽ không để ý chứ?”, nàng có chút ngại ngùng nói với ta.
“Đương nhiên là không rồi.” Ta đưa tay véo má Đông Lâm, hỏi: “Mấy tuổi rồi?”
Nó xấu hổ núp sau lưng mẹ, dùng bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm giơ số sáu cho ta xem.
“Đông Lâm, mẹ dạy con thế nào, mau chào Hoàng tổ mẫu đi.”, Ngư Ninh xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói.
Ta sững người, sau đó cười nói: “Không sao đâu.”
Ngày hôm đó, không có bất kỳ sự cố nào xảy ra, ngoại trừ, ta say rượu.
Ngày thường ta ăn uống rất ít, nhưng vào những ngày như thế này, mỗi chén rượu đều giống như một tín hiệu đầu hàng hoặc tan rã, nên uống, thì phải uống.
Rượu Bắc Kiền rất mạnh, gần như thiêu đốt linh hồn người ta. Ta không thể thất thố, rượu quá ba phần, ta bèn rời tiệc, lên tầng lầu hóng gió.
Từ tầng ba có thể nhìn bao quát toàn bộ bữa tiệc, ta thấy được dáng vẻ phóng đãng của Đan Si, cũng thấy được những lời thì thầm to nhỏ của các sứ thần, còn có những cơn sóng ngầm giữa những người phụ nữ, cho dù là họa sĩ tài ba đến đâu, cũng không thể vẽ nên một bức tranh tuyệt diệu như vậy.
Sau lưng ta vang lên tiếng bước chân.
“Ngươi thấy Đại hoàng tử phi chưa?”, ta tưởng là Lại Xuân, bèn không quay đầu lại, say khướt nói: “Váy áo bằng tú cẩm xanh da trời thật đẹp, nhưng ta không thể mặc như vậy.”
Tiếng bước chân từ xa đến gần, người nọ đứng bên cạnh ta, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, thần có lời muốn nói với người.”
Là giọng nói của một thiếu niên.
Ta quay đầu lại, trong bóng tối của hoàng hôn, ta thấy hắn, Thần Đông.
“Ban đêm ngươi còn đau đầu nữa không?”, ta ngây người hỏi.
“Hửm?”
“Ngươi có biết không, ta hận ngươi, ta hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi.”, ta nói khẽ: “Nhưng ta rất muốn mặc một chiếc váy thật đẹp cho ngươi xem.”
Gió chiều mạnh mẽ thổi tung váy áo ta, hắn ngây người nhìn ta.
Ngươi nhất định là giấc mơ của ta.
Ta nghiêng đầu, hôn lên môi hắn.
Trên bầu trời dường như có tiếng sấm, ta tỉnh dậy từ cơn mê man, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tầng lầu trống không, chỉ còn lại một mình ta.
“Công chúa.”
Là Lại Xuân, nàng chậm rãi bước lên, gọi ta: “Sắp mưa rồi, có lẽ phải giải tán sớm.”
Ta đau đầu như búa bổ, vừa đứng dậy vừa hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi? Thật thất lễ.”
“Cũng không lâu, có lẽ họ đều không phát hiện ra.”
Ta do dự một chút: “Có ai lên đây không?”
“Không có ạ, lối lên tầng ba là mật đạo, ngoài Công chúa ra chỉ có nô tỳ biết.”
Ta vịn tay nàng, chậm rãi đứng dậy: “Hình như ta vừa nằm mơ, một giấc mơ rất kỳ lạ.”
Chúng ta đang định xuống lầu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh hãi từ xa, sau đó là tiếng người huyên náo và tiếng bước chân hỗn loạn. Ta và Lại Xuân nhìn nhau, vội vàng chạy xuống lầu.
Đám đông tụ tập, thấy ta đều lộ vẻ mặt kỳ quái, tiếng khóc ai oán, như móng vuốt của dã thú nhuốm đầy m.á.u tươi cào xé.
“Ta, ta vốn dĩ đi theo cung nhân rời khỏi, nhưng, nhưng thấy hắn ngồi giữa đường, nhất thời tò mò nên mới đến xem, không liên quan đến ta! Không liên quan đến ta!”
"Cách Lỗ là đại vu của Bắc Kiền ta, sự việc này liên quan đến quốc vận Đại Tần! Ngươi không thể thoát khỏi liên quan!"
Ta bước tới, đám người tự động tách ra một con đường, cuối con đường là các sứ thần và cấm vệ quân trong cung đã sợ đến mức mềm nhũn nằm trên mặt đất. Vượt qua bọn họ, ta nhìn thấy một bóng đen nằm sấp ở đó, nhìn từ xa giống như một con thú bốn chân chạm đất, nhìn gần mới phát hiện ra là một người.
Là Cát lão đã chín mươi tuổi, vu sư của Bắc Kiền. Dưới thân lão dùng m.á.u vẽ một bức đồ đằng kỳ quái, bản thân lão bốn chân úp sấp trên mặt đất, quỷ dị nhất chính là khuôn mặt lão, vô cùng dữ tợn, giống như một con sói đang gầm gừ, đôi mắt đục ngầu đã sung huyết, biến thành màu đen đậm, trợn tròn không nhắm mắt mà chết.
Giống sói, lại giống người.
"Lang Thủ Phật!" Sau lưng ta có người Bắc Kiền hét lên, cùng lúc đó, một tiếng sấm vang lên, cơn mưa đầu tiên của mùa hè ập đến.
"Là lời nguyền, Cách Lỗ biến thành Lang Thủ Phật, là để trừng phạt ác quỷ!"
"Trong hoàng cung, làm gì có ác quỷ!"
"Nghe nói Cách Lỗ trước đó đã từng cãi nhau với Hoàng hậu."
"Ác quỷ là Hoàng hậu!"
"Hoàng hậu chính là ác quỷ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT