Vào tháng năm, thời tiết thành phố A nóng lên như điên, ốc sên có cởi vỏ cũng không bò nhanh được như thế.
Thời tiết nóng bức làm đầu óc người ta lộn vào nhau, biến thành thứ hồ nhão không tên, cả người bứt rứt khó chịu.
Đến lần thứ ba nhìn thấy sai sót trên tài liệu, Thẩm Bùi cuối cùng tức điên lên ném đồ lên bàn, gọi trợ lí gọi người đến làm lại.
Hắn xoa dịu huyệt thái dương, ngả ngửa người ra phía sau dựa vào lưng ghế.
Mới vừa mở điện thoại ra đã thấy tin nhắn hiện trên màn hình khoá.
Đến từ Thường Kiệt.
Thẩm Bùi mở to mắt, nhìn đi nhìn lại năm chữ "Hạ Thư đã về rồi".
Hạ Thư coi như là tình đầu của hắn, là một món nợ hắn mắc phải khi còn niên thiếu khờ dại. Hắn và Thường Kiệt, Hạ Thư quen nhau từ nhỏ. Hạ Thư giống với Thường Kiệt, là một beta. Thẩm Bùi cũng không biết quan hệ của họ thay đổi khi nào, hắn chỉ nhớ mùa hè năm ấy, ở sân bóng rổ, đột ngột Hạ Thư quay đầu nói thích hắn. Sau đó, hắn cứ thế mơ màng đồng ý.
Sau này nhà Hạ Thư gặp phải biến cố, cậu ta càng dựa dẫm vào hắn, mong được ủi an che chở. Đoạn thời gian đó hầu như đêm nào cậu ta cũng gõ cửa phòng hắn, chui vào lồng n.g.ự.c hắn như con cún bị bỏ rơi.
Sau đó nữa, họ chia tay. Hạ Thư đi nước B, đi một chuyến là mười năm.
Thẩm Bùi trả lời một tiếng: Ừ.
Hắn tự biết bản thân với Hạ Thư bây giờ chỉ còn tình bạn thuở bé, giờ đây khi thấy tin này ngoại trừ hơi kinh ngạc, hắn đã không còn cảm xúc gì khác.
Tin nhắn gửi đi không lâu, Thường Kiệt lại gọi điện cho hắn. Thẩm Bùi nghi ngờ bắt máy, sau đó nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ bên kia điện thoại.
"Chuyện gì thế?" Hắn không kiên nhẫn hỏi.
Thường Kiệt nói: "Tối nay đến ăn bữa cơm đi. Coi như tẩy trần đón gió cho Tiểu Thư."
"Hạ Thư biết cậu kết hôn rồi, nói muốn xem thử chị dâu thế nào. Hơn nữa cậu ra ngoài ăn cơm để chị dâu ở nhà một mình cũng không được lắm đâu."
Hắn há miệng gọi "chị dâu" đến là thân thiết, nhưng trong giọng điệu lại không dễ nghe như thế. Thoả thuận giữa Thẩm Bùi và Tiêu Dương ngoại trừ hai người họ cũng chỉ có Thường Kiệt biết, tất nhiên gã không có ấn tượng tốt gì với Tiêu Dương. Bây giờ mỗi một hành động của gã, Thẩm Bùi dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, không có một chút ý tốt nào.
"Không cần đâu, bữa khác lại nói." Thẩm Bùi cúp máy, lại nhắn cho Tiêu Dương một tin nhắn.
Đêm nay không về nhà.
Thẩm Bùi lái xe đến chỗ Thường Kiệt vừa gửi định vị sang. Hắn cũng không hiểu mấy tên này nghĩ gì trong đầu, ăn một bữa cơm sao lại phải đến bán bar.
Thẩm Bùi không thích nơi nào quá ồn ào, nhất là mấy chỗ vừa ầm ĩ vừa dày đặc mùi chất dẫn dụ như quán bar.
Nhưng hắn vẫn cố nhịn mà đến.
Thường Kiệt ở trên lầu hai, có góc nhìn tốt nhất, có thể nhìn rõ được toàn bộ sàn nhảy.
Lúc Thẩm Bùi đến, người cũng đã đến khá đầy đủ, ngoại trừ Thường Kiệt và Hạ Thư còn có một vài người quen nhưng không thân lắm. Thẩm Bùi không liên hệ với họ nhiều, không phải người cùng một thế giới thì cũng không quen biết thân thiết gì được. Thế mà qua nhiều năm vậy Thường Kiệt vẫn còn liên lạc với mấy người này, quan hệ không tệ.
"Ấy anh Thẩm đến muộn, lại đây tự phạt ba li đi."
Thẩm Bùi bừng tỉnh đối diện với đôi mắt đang cười của Hạ Thư, bước chân hơi gượng lại. Hạ Thư so với các beta khác thì ngoại hình nghiêng về nét mềm mại, khi đó đôi khi còn bị nhầm thành omega. Không ngờ rằng đã qua nhiều năm, khí chất quanh cậu ta tuy trưởng thành không ít song gương mặt kia vẫn cứ tinh tế xinh đẹp như năm nào.
"Cậu không thay đổi chút nào cả." Thẩm Bùi nhận lấy li rượu, cũng không từ chối uống ba li.
"Anh Thẩm thì ngày càng đẹp trai."
Thẩm Bùi cười cười, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thường Kiệt.
Thường Kiệt kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói "Ấy ấy, hai người các cậu xa cách lâu ngày, tôi đây chen ở giữa sao hai người tâm sự được."
Thẩm Bùi nói, "Tôi được đấy, nhưng cậu chắc không được."
"Sao lại không được, không phải tôi đây lo hai cậu có lời riêng muốn nói với nhau à."
Hạ Thư cười nói, "Tớ cũng có lời riêng muốn nói với anh Thường đấy."
Thẩm Bùi không tiếp lời nữa. Không phải hắn không đùa giỡn với họ, nhưng câu kia Thường Kiệt nói thật sự có hơi quá đáng.
Hắn cầm lấy li rượu nhấp một ngụm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Dương vẻ mặt lúng túng đứng một bên.
Hắn nhìn thấy, tất nhiên Thường Kiệt cũng nhìn thấy.
"Chị dâu đến rồi đến rồi, mau qua đây ngồi đi."
Tiêu Dương cười ngại ngùng với họ, lại dừng ánh mắt trên người Thẩm Bùi, đi đến ngồi kế bên hắn.
Thẩm Bùi nhíu mày, chất vấn "Sao cậu lại tới đây?"
Tiêu Dương bị Thẩm Bùi hỏi một câu lạnh lùng như thế, trông như đứa trẻ làm gì sai. Cậu hơi hé miệng muốn giải thích, lại bị Hạ Thư chen miệng nói, "Do em nằng nặc đòi anh Thường muốn gặp chị dâu đó. Sao vậy, anh Thẩm xây lầu vàng giấu người đẹp không dám cho người khác xem à?"
Thường Kiệt cũng nói, "Là tôi gọi điện thoại cho chị dâu đấy. Cậu nhìn cậu kìa, toàn để người ta ở nhà..."
Thẩm Bùi liếc mắt một cái, anh mắt rét lạnh, làm Thường Kiệt giật b.ắ.n sợ đến im bặt. Lần đầu hắn thấy Thẩm Bùi lộ ra vẻ mặt căng thẳng như thế. Tuy hắn không hiểu chuyện gì nhưng cũng biết Thẩm Bùi đang khó chịu.
Hạ Thư nhìn bọn họ một vòng, cười hì hì nói với Tiêu Dương, "Chị dâu nhìn trẻ quá, chắc vẫn còn là sinh viên nhỉ."
"Nghiên cứu sinh." Thẩm Bùi lành lạnh nói.
Thường Kiệt nói: "Chị dâu là omega mà làm nghiên cứu chắc hẳn mệt lắm."
Thẩm Bùi cho rằng Tiêu Dương sẽ tức giận, nhưng hắn quay đầu lại xem, thấy Tiêu Dương cười cười, có vẻ không để bụng lắm, bình tĩnh nói: "Lúc tôi còn học cấp hai, cũng có nhiều người hỏi anh Lâm nhà tôi như thế lắm."
Quán bar có hơi tối. Ánh đèn lập loè chiếu lên khuôn mặt cậu, hiện ra vẻ đẹp nhu hoà mập mờ. Lần đầu Thẩm Bùi nhìn ngắm đôi mắt cậu từ khoảng cách gần thế này, chỉ cảm thấy đôi mắt nai kia thật đẹp, mỗi một nét cong đều là kiệt tác của trời cao, trong mắt cũng sáng ngời lấp lánh, làm mọi thứ xung quanh đều phải lu mờ.
Dường như cậu đã thay đổi ở đâu đó. Thẩm Bùi nghĩ. Song hắn không nói được cậu đã thay đổi ở điểm nào, chỉ đơn giản cảm thấy cậu như thế... mang đến một cảm giác rất--
Làm cho trái tim hắn trong khoảnh khắc đó chạy nhảy loạn xạ, không thể bình tĩnh được.
Thường Kiệt xấu hổ "ha hả" mấy tiếng, nói "Thiếu tá Lâm đúng là rất giỏi."
Tiêu Dương cũng cười, song Thẩm Bùi lại phát hiện trong mắt cậu là một vùng nước đọng, không có chút ý cười nào.
Hạ Thư đổi đề tài, "Tớ sắp đói c.h.ế.t rồi, ăn cơm trước đã."
Bữa cơm không rõ ý nghĩa bấy giờ mới bắt đầu. Đồ ăn đặt ở nhà hàng bên cạnh, đa phần là mấy món cơm nhà, cũng có một ít là đặc sản của thành phố A.
Thẩm Bùi ăn được một tí đã buông đũa, trên mặt không có biểu cảm gì, yên lặng như pho tượng đá.
"Anh Thẩm ăn no rồi à?" Hạ Thư hỏi.
Thẩm Bùi gật đầu, nhẹ giọng "Ừ".
"Em thấy anh ăn chẳng được bao nhiêu, ăn thêm chút đi." Hạ Thư nói, đứng dậy gắp cho Thẩm Bùi một miếng thịt bọc nồi² "Em nhớ trước đây anh thích ăn cái này nhất."
Cũng không biết là ai tỏ vẻ kinh ngạc "ồ" lên một tiếng. Thường Kiệt giống như được bật công tắc lên, đột ngột ồn ào lên hẳn, "Tiểu Thư sao vẫn cứ tinh tế như thế nhỉ, chỉ khổ tôi bị kẹp ở giữa thôi."
Hạ Thư cúi đầu, nom có vẻ xấu hổ nói "Nào có, anh Thường cũng ăn đi."
Một vài ánh mắt như có như không đánh giá Tiêu Dương, dường như muốn nhìn thấy cậu phải xấu hổ. Nhưng cậu giống như không nghe thấy gì, lấy đũa chọc chọc miếng thịt trong chén, rồi ghé vào tai Thẩm Bùi nói, "Có phải đồ ăn ở đây không hợp miệng không, lát nữa về nhà em nấu chút gì cho anh nhé?"
Có lẽ do lúc nãy có cồn vào người, Thẩm Bùi thấy cả người mình đang cháy lên. Hơi thở cậu nhẹ nhàng phả vào cổ hắn, có hơi ngứa ngáy, còn làm cõi lòng hắn nổi lên những d.a.o động không tên.
Hắn nhỏ giọng ừ một tiếng.
Chỉ có Tiêu Dương để ý tới, đầu bữa đến cuối Thẩm Bùi không hề chạm vào miếng thịt bọc nồi kia.
Tiêu Dương cảm thấy, nếu Thường Kiệt là một cô gái thì gã xứng đáng được gọi là đoá hoa của xã hội³. Đồ ăn trên bàn đã được xử lí gần hết, mà miệng gã vẫn chưa dừng lại. Lúc thì tán gẫu với Hạ Thư, lúc lại đùa nghịch với người khác. Cuối cùng đề tài cũng chuyển đến trên người Tiêu Dương.
Người sau nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ cuối cùng cũng tới.
Một beta nào đó đột nhiên nói, "Tính ra thì cũng là duyên phận, lúc cấp 2 tôi và Tiêu Dương học cùng trường đấy. Hồi đó còn thấy cậu lên sân khấu nhảy nữa."
Thường Kiệt hiếu kì hỏi, "Chị dâu nhảy cái gì thế?"
Tiêu Dương bị hắn hỏi như thế, từ từ đào ra mớ lịch sử đen hồi trung học trong trí nhớ. Lúc đó cậu còn chưa phân hoá, coi như là đầu gấu của trường trung học Số 11. Không chỉ đầu gấu, cậu còn chưa hết "bệnh tuổi dậy thì", tung ta tung tăng chạy đi học nhảy đường phố, đi theo phong cách đường phố hắc ám, còn đi biểu diễn ở một vài hoạt động nữa.
Không lâu sau đó, cậu biết được Lâm Nhứ thích thiếu niên xinh đẹp hiền hoà, bèn lẳng lặng sửa bớt cái tật này.
"Nhảy đường phố." Cậu nói.
"Trùng hợp thế, lúc trung học tớ cũng từng học nhảy đường phố này. Đã lâu rồi không nhảy, bây giờ nói đến cũng thấy hơi ngứa nghề." Hạ Thư mở to mắt nhìn cậu, đuôi mắt cong lên xinh đẹp "Hay là chị dâu xuống dưới nhảy với em đây một đoạn đi."
Tiêu Dương thầm nghĩ: nhìn ngu lắm, không muốn đi.
"Hạ Thư, đừng quậy." Thẩm Bùi lạnh lùng nói.
Hạ Thư bĩu môi, vẻ mặt bất mãn nhìn Thẩm Bùi. Thường Kiệt bên cạnh cũng hoà giải: "Anh Thẩm, Tiểu Hạ chỉ muốn nhảy với chị dâu tí thôi mà, cần gì canh người như vật báu thế."
Hắn nhấn mạnh hai chữ "vật báu" như đang nhắc nhở Thẩm Bùi gì đó.
Ngay lúc này Tiêu Dương lại đột nhiên đứng lên, "Quán bar cũng đến rồi, không nhảy tí thì uổng quá. Anh Hạ, xuống đó một lát?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT