"Đêm nay có việc."

Tiêu Dương nhìn thông báo vừa hiện lên, yên lặng để điện thoại sang một bên. 

Số liệu chỉ mới được thống kê một nửa, cậu tiếp tục bình tĩnh cầm dụng cụ lên tính toán cẩn thận. 

"Tiểu Dương à --"

Tiêu Dương quay đầu lại, nhìn thấy giáo sư thò đầu sang, hỏi: "Làm sao vậy thầy?" 

Chu Quỳnh lấy một chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cậu, vẻ mặt do dự, như là sắp nói với cậu bí mật không dám cho ai biết. 

"Là thế này..."

Cậu coi như lần đầu nhìn thấy giáo sư nhà mình ngại ngùng như thế. 

"Qua mấy hôm nữa là sinh nhật của cô em, thầy muốn mua chiếc nhẫn hay gì đó cho cô. Bên này xong việc không biết em có thể..." 

Giáo sư của cậu là một beta, cô lại là alpha, ngày đó cũng làm rùm beng lắm mới về với nhau. Cuộc sống bình thường cũng rất thú vị, ba ngày êm ấm thì hai ngày đi lật nóc. Chẳng qua Chu Quỳnh đầu óc yêu đương không mạnh lắm, mấy năm trước còn quên cả kỉ niệm ngày cưới, làm đối phương tức giận đùng đùng. Hôm nay hiếm lắm mới có tâm được một lần, Tiêu Dương cũng không từ chối, cười nói: "Có thể ạ." 

Dù sao cậu cũng không có việc gì cần làm, không bằng ra ngoài đi dạo. 

Gần đại học A có một trung tâm thương mại, bên trong có cửa hàng trang sức tên Starlight. Nghe nói là lấy tên của một bài đồng thoại, cũng xem như khá nghệ thuật. Nhẫn cưới của cậu và Thẩm Bùi cũng được mua ở đây. 

Ngày thường nếu không phải giờ cao điểm lái xe hơn hai mươi phút là đến. Nhưng hôm nay giáo sư của cậu như thể tâm huyết dâng trào, túm cậu đi đường mất tận 40 phút, trên đường còn thuận tiện thảo luận mấy vấn đề học thuật, làm Tiêu Dương muốn kiệt sức đến nơi. 

Mệt mỏi lắm mới đến được trung tâm thương mại, Tiêu Dương mệt lả tìm một cái ghế cao ngồi xuống, mặc kệ giáo sư nhà mình chạy lung tung. 

Chỉ là Tiêu Dương không ngờ tới cách nhau vài chục tuổi, gu thẩm mỹ lại khác nhau như trời với đất. Mỗi khi nhìn giáo sư cầm lên chiếc nhẫn mà có khi nhà giàu mới nổi còn không thích được mà đưa cho mình tham khảo, Tiêu Dương chỉ biết cố nén khoé mắt đang run rẩy, vắt óc suy nghĩ ra mấy câu phủ định không quá tàn nhẫn...

"Cũng ổn đó, nhưng mà có hơi to, em nhớ rằng ngón tay của cô khá nhỏ." 

"Cái này hình như không hợp lắm với phong cách của cô." 

"Cái này em cảm thấy hợp với tuổi cỡ thầy Tống hàng xóm hơn ấy." 

"Trước kia hình như cô không thích kiểu này lắm. Không thì, ngài suy nghĩ lại chút đi?" 

Từng thấy vài alpha và beta lên mạng nói đi dạo phố mua sắm với omega là chuyện đáng sợ nhất trần đời, bây giờ Tiêu Dương chỉ muốn trả lời cho bọn họ, rõ ràng đi chọn đồ với người lớn mới là chuyện tra tấn người ta nhất. 

"Cái này khá là đẹp." Tiêu Dương chỉ chỉ một đôi nhẫn có khắc tiếng Anh, nói với Chu Quỳnh. 

"Không được. Nhỏ như thế ai mà thấy được em ấy đeo nhẫn chứ." 

"......" Được thôi. 

Nhân viên bán hàng còn đang giới thiệu thiết kế mới của họ với Chu Quỳnh, tượng trưng ý nghĩa tuyệt vời gì đó trong tình yêu. 

Tiêu Dương nghe vậy thì khịt mũi coi thường, nghĩ thầm lúc trước các người còn nói đôi nhẫn kia tượng trưng cho yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu mãnh liệt nồng nàn nữa chứ. Tình yêu sét đánh thì có, chẳng qua chỉ có mỗi mìn cậu yêu thôi, còn nói nhiệt tình thì... Người nào đó mới hôm trước còn nói mình mắc chứng lãnh cảm kia kìa. 

Chuông gió trên cửa đột nhiên vang lên đinh đang, nhắc nhở rằng lại có khách đến thăm. 

Tiếp thị ở quầy lễ tân cơ giọng nói ngọt ngào dễ nghe, Tiêu Dương không khỏi quay đầu nhìn lại. 

Ngay sau đó, màn kịch m.á.u chó diễn ra như thế. 

Tiêu Dương không đời nào ngờ được mình lại có ngày thành diễn viên chính trong màn kịch cũ rích này. Mấy tác giả trên mạng cũng đã bỏ cái cốt truyện kiểu này lâu lắm rồi. 

"Người nào đó mắc chứng lãnh cảm" vừa xuất hiện trong đầu cậu, bây giờ đang khoác bộ suit chầm chậm đi đến, ánh mắt đánh giá trang sức trưng bày. 

Đi theo phía sau hắn là một cô gái cao gầy, nhìn không ra giới tính thứ hai, dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp mang tính công kích. 

Thẩm Bùi tiến lên vài bước, gõ gõ vào kệ thủy tinh trước mặt, quay đầu cười nói gì đó với cô gái kia. 

Cô gái đột nhiên bật cười, đẩy đẩy vai hắn. 

Thật là cay mắt. Tiêu Dương thầm nghĩ. 

Vừa nãy còn nhắn tin nói với cậu hôm nay về muộn, kết quả vừa quay đầu đã thấy hắn dắt người khác đi dạo Starlight.

Cũng không biết mua nhẫn cho ai, nhưng tóm lại không rơi lên đầu cậu được. 

Tiêu Dương thấy nhân viên lấy từ trong tủ ra một cặp nhẫn, nhìn vẻ ngoài có vẻ giống với mẫu trong poster dán trên tường. 

Cậu quay đầu lại, nói với Chu Quỳnh bên bạnh, "Thầy, thầy xem mẫu trên hình này thế nào?" 

Chu Quỳnh hiếm thấy mà vừa ý gu thẩm mỹ của cậu, hỏi nhân viên bán hàng: "Mẫu này có thể lấy cho tôi xem chút không?" 

"Vâng, mời ngài sang bên này." 

Vào khoảnh khắc tám con mắt nhìn nhau, Tiêu Dương tức khắc nghĩ, có lẽ Chu Quỳnh sẽ dạy cho cậu một bài học trước đấy. 

Thẩm Bùi há miệng thở dốc, đôi mắt hoa đào đang chứa đầy kinh ngạc, dường như hắn không ngờ được sẽ gặp mặt Tiêu Dương ở chỗ này. 

"Thật trùng hợp." Tiêu Dương bình tĩnh nói. 

"Tiểu Thẩm đi mua nhẫn với bạn, hay là..." Ánh mắt Chu Quỳnh dừng trên người cô gái kia giây lát lại dịch sang Tiêu Dương. 

"Đi cùng bạn đến." Thẩm Bùi giải thích. 

"Thế à..." Chu Quỳnh dừng một chút, bắt đầu đánh giá đôi nhẫn trong tay nhân viên. 

Đôi nhẫn có hình dáng bất quy tắc, ở giữa còn có một đoạn chạm rỗng. 

Chu Quỳnh nghiêng đầu hỏi Tiêu Dương: "Thế nào?" 

Tiêu Dương đánh giá vẻ mặt thầy nhà mình, lập tức hiểu đôi nhẫn này hợp khẩu vị ông, cười nói: "Khá được." 

"Thế bạn của Tiểu Thẩm có thể bỏ thứ yêu thích được không?" 

"Thật ra cháu vẫn chưa chọn đâu ạ." Giọng cô so với nữ giới tuổi này coi như hơi thấp, nhưng cũng không thô ráp, coi như dễ nghe. 

Chu Quỳnh cười cười với cô, nói một tiếng "Cảm ơn". Lại đưa nhẫn cho nhân viên bán hàng nói, "Gói lại giúp tôi đi." 

Tiêu Dương nhìn Thẩm Bùi đang đứng thẳng tắp, khoé môi cong lên nụ cười, khoé mắt cong cong còn hiện ra một vài nếp nhăn. 

Thẩm Bùi không khỏi thấy có hơi chột dạ, nhưng hắn cũng không biết mình phải chột dạ cái gì, chỉ đành lẳng lặng dời ánh mắt đi nơi khác. 

Hành động này của hắn ở trong lòng Tiêu Dương lại có lý do khác-- như là bị bắt gian tại trận có tật giật mình.

Tiêu Dương thu lại nụ cười trên mặt, nói với cô gái phía sau, "Xin chào, tôi là Tiêu Dương, là bạn đời của Thẩm Bùi." 

Cậu như một chú cừu bị chiếm mất lãnh địa, yếu ớt mà công khai chủ quyền. Nhưng không ai biết, đằng sau lớp lông cừu trắng tinh đang cất giấu một con "cừu" như thế nào. 

Nói xong câu đó, như trong dự kiến của cậu, trên trán Thẩm Bùi xuất hiện một chữ "川" (xuyên) mờ nhạt, như là không hài lòng với lời giới thiệu của cậu. 

Tiêu Dương nghĩ, tốt xấu gì cậu cũng là một omega ưu tú, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn trình độ có trình độ, Thẩm Bùi anh còn có cái gì không vừa lòng mãn ý. 

"Chào cậu Tiêu, tôi là Thư Tình, trợ lí của ngài Thẩm." Cô nói với Tiêu Dương. 

À, trợ lí cơ đấy. 

Ánh mắt Tiêu Dương dừng trên người họ, ánh sáng chợt loé trong đôi mắt nai, rồi trở nên tối tăm bất định. 

Nhẫn của Chu Quỳnh đã gói dong, ông xách túi giấy được gói đẹp đẽ đi về phía họ, "Tiểu Dương à, em về với thầy hay là đi với Tiểu Thẩm..." 

Chu Quỳnh còn chưa nói xong đã bị Tiêu Dương cắt ngang: "Em về với thầy đi, đã lâu rồi không gặp cô, em cũng muốn đi thăm." 

Nói xong, cậu lại bảo Thẩm Bùi: "Em đi trước đây." 

"Ừ."

Mãi đến khi họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Thẩm Bùi, Chu Quỳnh mới mở miệng than: "Sao thầy lại có học trò ngốc như thế nhỉ?" 

Tiêu Dương cười cười, không nói gì.

"Lúc nãy em gọi thầy qua cũng là cố ý chứ nhỉ, cứ đi thẳng qua là được rồi. Giấy kết hôn cũng có rồi, cần gì phải lo xa lo gần chứ." Chu Quỳnh thấy tức muốn gõ đầu cậu cho tỉnh ra, "Cùng lắm thì chạy tới nắm cổ áo nó, hỏi nó, "Nói! Có phải anh lén tôi làm chuyện xấu đúng không!" Nói tới cái này, nhớ năm đó thầy..." 

"Nhớ năm đó thầy cũng bị cô hỏi như thế à?" Tiêu Dương chế nhạo. 

Chu Quỳnh lập tức héo như cà phơi sương, cả khuôn mặt đều muốn sụp xuống. Ông tránh ánh nhìn của Tiêu Dương, nhỏ giọng nói, "Nào có, rõ ràng là thầy hỏi." 

Meocam

Tiêu Dương cũng không phải mới biết ông ngày một ngày hai, quá hiểu tính cách thầy mình, bèn cho ông mặt mũi không đào sâu nữa. 

Cậu nhìn động tác của Chu Quỳnh, khoé mắt nhìn thấy ông mở hộp nhẫn ra ngắm nghía. 

Thật ra trong lòng cậu biết Thẩm Bùi và Thư Tình không có gì đen tối. Thẩm Bùi trước nay luôn thích kiểu omega ngoan ngoãn dịu dàng. Khuôn mặt Thư Tình quá sắc sảo, nhìn cũng không giống kiểu người bình tĩnh. Nhìn thế nào cũng thấy cô không nằm trong phạm vi yêu thích của Thẩm Bùi, hắn cũng không thể nào đột nhiên thay đổi sở thích được. 

Nhưng Tiêu Dương vẫn thấy khó chịu trong lòng. 

Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, nhắn cho Lâm Nhứ một tin nhắn: Anh dâu, tối nay gặp không? 

Không bao lâu, Lâm Nhứ đã nhắn trở lại: Đi. 

Làm bạn đời hợp pháp của Thẩm Bùi, tư cách ghen ít nhất phải có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play