editor: leeglin
Nói xong, cậu đột nhiên thả xuống một “quả bom”: “Còn lý do vì sao hắn biết các người, là vì ta bị hắn tráo đổi ở đây.”
Tráo đổi! Điều này… có chủ ý!
Năm người trước mặt đều bị chấn động, đặc biệt là Diệp Gia Ngôn, Lạc Trữ Tướng và Lạc Trấn Tinh. Khi nghe đến điều này, tai của họ ù lên, đầu óc trở nên rối loạn.
Nhìn thấy biểu hiện ngơ ngác của họ, Lạc Tu Trúc kiên nhẫn chờ đến khi họ hoàn hồn.
Sau một lúc lâu, một giọng nói khàn khàn cất lên: “Họ ở đâu?”
Người nói lần này không phải ai khác mà chính là Lạc Trấn Tinh. Dựa trên những gì cậu thiếu niên trước mặt đã kể, có vẻ như cậu chính là kẻ được sắp đặt để thay thế ở Lạc gia.
Không ngờ, đúng như Lạc phụ đã suy đoán.
Lạc Tu Trúc nhìn cậu ta và đáp: “Hiện tại thì họ bị giam ở trại tạm giam Tứ Xuyên, khoảng hai hoặc ba tháng sau họ sẽ bị tuyên án tử hình.”
Hai người đó đã bắt cóc hơn một trăm trẻ em, trong đó có những hành vi bạo lực, nên chắc chắn sẽ phải đối mặt với án tử hình.
“Tử hình? Họ đã làm gì? Giết người sao?” Diệp Gia Ngôn lo lắng hỏi.
Những gì đứa trẻ này nói thật sự đáng sợ.
Lạc Tu Trúc chậm rãi đáp: “Vì họ từng là thành viên của một tổ chức buôn người, bắt cóc hơn một trăm trẻ em và là đối tượng truy nã suốt 20 năm qua.”
Với mỗi từ thốt ra, Lạc Trấn Tinh càng cảm thấy tuyệt vọng. Cậu không thể ngờ rằng cha mẹ ruột của mình lại là những con người như thế.
Buôn người, tử hình – hai từ đó làm mọi người cảm thấy đầu óc như bị đánh úp, bàng hoàng.
Lạc Trường Canh nhìn Lạc Trấn Tinh với ánh mắt phức tạp. Thực sự rất khó để liên kết đứa trẻ này với con của bọn buôn người.
Lạc phụ và Lạc mẫu cũng cảm thấy phức tạp, họ hiểu rõ tính cách của cậu bé mà họ đã tự tay nuôi lớn. Nhưng ý nghĩ rằng đứa trẻ này là con của bọn buôn người đã làm họ không khỏi đau lòng.
Lạc Tu Trúc nhìn theo ánh mắt của họ, dừng lại ở Lạc Trấn Tinh.
Đây chính là đứa trẻ đã thay thế thân phận của cậu và hưởng thụ cuộc sống tại Lạc gia suốt 18 năm qua sao?
Phải công nhận, Lạc gia thật giỏi trong việc nuôi dạy con cái.
Dù cùng 18 tuổi, nhưng Lạc Trấn Tinh cao hơn 1m8, vai rộng eo thon, thân hình trông mạnh mẽ, có vẻ như anh ta đã kiên trì rèn luyện nhiều năm.
Không chỉ vậy, từ đầu đến giờ, cậu ta không hề có chút ác ý nào, thậm chí không có oán hận dù vừa phát hiện cuộc sống sung túc của mình là giả dối.
Đối diện với ánh mắt của Lạc Tu Trúc, Lạc Trấn Tinh tỏ ra rất áy náy, khóe mắt hơi đỏ.
Lạc Tu Trúc nhắm mắt lại, trong đồng tử màu đen của cậu lóe lên một ánh bạc như những con cá nhỏ bơi quanh.
Lúc này, cậu không còn nhìn thấy Lạc Trấn Tinh mà là tất cả những gì cậu đã trải qua từ khi sinh ra.
Cậu nhìn thấy nỗi lo lắng của cậu ấy khi biết mình không phải là con ruột, niềm vui khi vào đại học một năm trước, những nguy hiểm cậu ta đã vượt qua…
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng ngay khi cậu ta vừa ra đời, Lạc Tu Trúc nhận ra hộ sĩ đã sơ suất khiến cậu ta bị trao nhầm.
Và Lạc phụ, người đã ôm cậu ta rời khỏi bệnh viện vào hôm đó, vốn là một cảnh sát.
Nói cách khác, cha ruột của Lạc Trấn Tinh không phải là một tên buôn người, mà chính là một cảnh sát!
“Ha ha ha ha ha!”
Lạc Tu Trúc bật cười, khiến mọi người đều sững sờ.
Cậu càng cười, nước mắt chảy dài, cảm thấy buồn cười.
Nếu cậu có mặt ở Tứ Xuyên, cậu nhất định sẽ nói với hai kẻ đó rằng: “Này, các người có tráo đổi con ruột, nhưng đứa trẻ không nằm trong tay Lạc gia!”
“Ha… ha ha! Thật là buồn cười, làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?”
“Sao… sao vậy?” Thấy cậu cười đến chảy nước mắt, Diệp Gia Ngôn lo lắng không biết liệu có phải cậu đã bị kích động gì không.