Editor: leeglin

Cùng sinh cùng lúc với bà ấy còn có hai phụ nữ khác, và vì lở đất cùng mưa lớn nên cả phòng khám lúc ấy trở nên hỗn loạn. Thay vì nghĩ có ai đó cố ý tráo đổi, bà tin rằng có thể đã bế nhầm con do sự sơ suất.

Lạc Khải Minh nhìn thấy mẹ mình nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy chua xót. Dù bà nói như vậy, nhưng anh cảm thấy trong lòng bà cũng sợ rằng phỏng đoán của cha có thể đúng. Nếu thật sự có người cố ý, thì chẳng phải tất cả khổ đau gia đình này chịu đựng đều do ác ý của người khác sao? Sao con người có thể tàn ác đến thế?

Anh vỗ nhẹ tay Diệp Gia Ngôn để an ủi, “Trước mắt đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng.”

Tuy nói vậy, nhưng phòng khám đó đã đóng cửa từ mười năm trước, các y tá làm việc lúc ấy cũng không còn ở lại lâu. Ngay cả khi tìm được nữ hộ sinh đỡ đẻ lúc đó, trong ký ức của họ cũng không có chuyện tráo đổi trẻ con.

Không có hồ sơ điện tử, phòng khám nhỏ đã đóng cửa thì các tài liệu hồ sơ cũng đã bị hủy bỏ. Không có camera giám sát, và vào lúc đó lại đang hỗn loạn, nên dù muốn điều tra họ cũng không thể biết hai sản phụ còn lại là ai. Chỉ biết rằng, chồng của một người họ Lạc, còn người kia họ Lục.

Khi Diệp Gia Ngôn nghe tin này, mặt bà trở nên tái nhợt. Điều này có nghĩa là… bà không có cách nào tìm lại được con ruột của mình sao?

Lạc Trấn Tinh, đứng ở trên tầng hai, mím chặt môi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Anh không biết liệu một trong hai đứa trẻ kia có phải là con ruột của bà không, nhưng nếu có thì nghĩa là anh đã hưởng cuộc sống sung túc suốt 18 năm thay cho người khác. Anh thở dài, cảm giác tội lỗi xâm chiếm tâm trí anh.

Anh nhanh chóng đưa ra một quyết định. Sau khi học đại học, anh sẽ rời khỏi đây và trong các kỳ nghỉ sẽ đi tìm con ruột của Lạc gia. Dù chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình.

Hôm nay, anh định sẽ nói cho gia đình về quyết định của mình, nhưng ngay trước bữa ăn, gia đình nhận được thông báo từ bảo vệ khu dân cư.

“Chào ngài Lạc, có một nam thiếu niên tự nhận là con ruột của các ngài bị bỏ rơi bên ngoài, muốn gặp các ngài một lần.”

Bảo vệ có chút nghi ngờ, khi nghe thiếu niên gầy yếu nói như vậy, ông ấy thực sự muốn bật cười. Cái gì gọi là con ruột bị bỏ rơi? Rõ ràng ông Lạc chỉ có ba đứa con trai!

Nhưng khi thấy thiếu niên kia nở nụ cười không rõ ý, ông nhận ra mình không thể từ chối đối phương. Ông nghĩ rằng ông Lạc sẽ rất tức giận mà trách mắng mình, nhưng không ngờ giọng ông ấy lại trở nên gấp gáp: “Cậu nói cậu ấy tự nhận là gì cơ?”

“À… cậu ấy nói là con ruột bị bỏ rơi bên ngoài…” Bảo vệ không yên lòng lặp lại.

Ngay sau đó, ông thấy thiếu niên đưa tay ra: “Đưa điện thoại đây, tôi sẽ tự nói chuyện với họ.”

Gia đình Lạc nghe thấy giọng nói của thiếu niên qua điện thoại, trong phút chốc cả năm người đều ngây ngẩn. Nếu chuyện này không xảy ra gần đây, họ chắc chắn sẽ cho rằng thiếu niên này là kẻ lừa đảo. Nhưng trùng hợp là cậu ấy lại xuất hiện ngay lúc này…

Lạc Khải Minh và Lạc Trường Canh nhìn nhau, ánh mắt đầy cảnh giác. Sao lại trùng hợp đến vậy?

Cha mẹ Lạc, dù trong lòng có chút mong chờ, nhưng họ cũng không hoàn toàn mất cảnh giác. Diệp Gia Ngôn thậm chí còn trong đầu lướt qua danh sách những người có thể đã tiết lộ thông tin, khả nghi nhất là cơ sở giám định lần trước.

Giọng nói của thiếu niên vang lên qua điện thoại: “Mười tám năm trước, các ngài sinh một bé trai tại một phòng khám nhỏ ở thôn Bông, thành phố L, tỉnh Tứ Xuyên. Khi đó trời mưa to và lở đất, chồng và hai đứa con trai của bà phải ra ngoài giúp đỡ, nên trong phòng sinh chỉ có bà một mình, đúng không?”

Nghe được chi tiết như vậy, Diệp Gia Ngôn cảm thấy đầu óc ù lên một tiếng. Đây chính là con bà! Chỉ có người đã ở đó mới biết rõ những chi tiết như thế!

Tuy nhiên, ông Lạc vẫn giữ bình tĩnh, hỏi: “Làm sao cậu xác định rằng cậu là con ruột của tôi?”

Lạc Tu Trúc bật cười: “Câu hỏi này nên để các ngài kiểm chứng, phải không? Các ngài có thể đưa tôi đến bệnh viện làm xét nghiệm.”

Gia đình Lạc có tiền, chỉ cần họ chịu chi thì kết quả có thể có ngay trong ngày. Còn gì chứng minh mối quan hệ huyết thống rõ ràng hơn kết quả xét nghiệm?

Lời nói của Lạc Tu Trúc khiến Diệp Gia Ngôn và Lạc Trữ Tướng lập tức cảm thấy xúc động. Cậu ấy nói như vậy, không chút sợ hãi khi xét nghiệm, có vẻ là thật…

Lạc Khải Minh thấy sự mong đợi và đôi mắt đỏ hoe của cha mẹ, nhưng anh không vội vàng xác nhận. Anh lập tức yêu cầu bảo vệ đưa người tới trước.

Sau khi tắt điện thoại, anh đứng trước mặt cha mẹ và đưa ra một yêu cầu: “Chúng ta đến thành phố Tân để làm xét nghiệm.”

Để đề phòng trường hợp thiếu niên này là người nào đó cố ý đưa tới, tốt nhất là tránh tất cả các cơ sở giám định ở Kinh Thị. Diệp Gia Ngôn ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu đồng ý.

Lạc Trấn Tinh ngồi một bên, đầu óc trở nên hỗn loạn. Anh không ngờ cha mẹ… thực sự tìm thấy con ruột của họ. Anh cũng không thấy tiếc nuối, ngược lại rất vui mừng cho họ. Miễn là thiếu niên đó là thật.

Anh thầm điều chỉnh kế hoạch của mình. Ban đầu định sau khi vào đại học sẽ rời đi, nhưng giờ có lẽ sau khi có kết quả, anh sẽ dọn đi sớm. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng sau 18 năm sống cùng nhau, đột nhiên phải chia tay khiến lòng anh không khỏi xót xa.

Nhưng điều này vốn dĩ là anh nên làm. Anh vốn dĩ không nên có mặt ở đây. Giờ là lúc để kết thúc, phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play