Vân phu nhân sợ bản thân không kiềm chế được, vì vậy sau khi đắp chăn đàng hoàng cho nhi tử xong thì liền vội vàng đi ra ngoài.
Trượng phu của nàng ấy ở trong sảnh, đang yên lặng mà chép sách, sống lưng cong lại, như là nháy mắt đã già đi mười mấy tuổi.
Mà khi tiếng đập cửa vang lên, Vân phu nhân nổi lên ý nghĩ mới: “Vị nương tử Khương gia kia lại tới nữa, tướng công, nếu không thì huynh cứ gặp một chút đi?”
Vân Mộ Nhiên cúi đầu xuống không nói lời nào.
“Tướng công, cẩm thư lâu là do tổ tiên Vân gia lưu lại, ta biết huynh là người trung hiếu, cho dù có khổ cũng sẽ không động vào cơ nghiệp của tổ tông. Nhưng mà Song nhi cũng là con cháu Vân gia, là hy vọng để chấn hưng Vân gia. Nếu mà Song nhi xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là chúng ta cũng phải xin lỗi liệt tổ liệt tông Vân gia sao?”
“Hơn nữa, ta thấy nương tử Khương gia kia làm người không tồi. Nàng nói nếu giao cẩm thư lâu vào tay nàng, nàng sẽ không huỷ hoại nó mà ngược lại sẽ khiến nó tỏa sáng rực rỡ trở lại. Thay vì cứ giữ cẩm thư lâu như thế này cho đến khi sập thì chi bằng làm nó toả sáng hy vọng”.
Ở dưới sự khuyên bảo của thê tử, Vân Mộ Nhiên dao động liền gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT