Đối với Khương Dao, Ngưu Đại Sơn lại trở nên dịu dàng hơn một chút: “Sẽ không đâu, thôn Thanh Mộc chỉ có hai chiếc xe bò, các nàng không ngồi xe của ta thì là tổn thất của các nàng”
Quả nhiên như lời Ngưu Đại Sơn nói, hai phụ nhân kia ở ven đường đợi một lúc lâu cũng không chờ được xe bò khác.
Một lát sau, lại có hai cha con già trẻ tới muốn ngồi xe, hai phụ nhân kia lập tức đi lên, lôi kéo người lẩm nhẩm lầm nhầm, chắc là đang nói bậy về Ngưu Đại Sơn cùng Khương Dao, bảo người ta đừng ngồi xe của Ngưu Đại Sơn.
Nhưng mà người ta đang vội vã lên đường nên không hề nghe các nàng, rất nhanh đã ngồi lên xe bò.
Hai người vừa mới lên xe không lâu thì lại có hai người tới nữa, khi nhìn thấy hai phụ nhân ở bên rìa đường thì có chút kinh ngạc: “Triệu Như Hoa, các ngươi không ngồi xe sao? Cảm ơn các ngươi đã nhường vị trí cho chúng ta”
Bọn họ nói xong thì lên xe bò. Tất cả các vị trí đều đã đầy người khiến cho hai phụ nhân kia tức giận đến dậm chân.
Xe bò đã đầy người rồi nên Ngưu Đại Sơn liền khua xe bò xuất phát.
Hai canh giờ sau, xe bò cũng tiến vào trấn trên. Vì đã quen với máy bay xe lửa của hiện đại nên tốc độ xe bò này quá chậm, nếu lại không đến thì Khương Dao cảm thấy cả người mình đều phải tan thành từng mảnh.
“Khương Dao, xe bò của ta ngừng ở nơi này, một canh giờ sau sẽ trở về” Ngưu Đại Sơn nói.
“Vâng, Ngưu thúc” Khương Dao nói.
Khương Dao chào tạm biệt Ngưu thúc rồi đi đến chợ.
Chợ cổ đại này rất giống với chợ trên phim ảnh, hai bên có không ít quán và một ít cửa hàng, cũng có rất nhiều người đi lại.
Khương Dao nhìn thấy rất nhiều thức ăn mà hiện đại không có, món đồ chơi của trẻ con, nông cụ, tiệm quần áo……
Khương Dao ngừng chân ở trước một cửa hàng, trên cửa cửa hàng kia treo hai tấm da động vật, lại nhìn hai chữ ‘da lông’ trên bảng hiệu, Khương Dao cảm thấy có lẽ cửa hàng này thu mua da động vật.
Khương Dao đi vào, phía trước còn có không ít người, đều là bán da thỏ ……
Khi đến lượt Khương Dao, Khương Dao lại lấy da hổ từ sọt ra.
Chưởng quầy kia vừa thấy thì ánh mắt sáng lên, lại còn là da hổ! Hơn nữa da hổ này có chất lượng không tồi, còn là một tấm rất lớn, không có tỳ vết gì……
“Năm trăm văn” Chưởng quầy đưa ra một cái giá.
“Năm trăm văn quá ít rồi nhỉ?” Khương Dao chậm rãi nói, dáng vẻ như rất lão luyện: “Nếu mà ở trong huyện thì ít nhất có thể bán được cái số này”
Khương Dao nói rồi khoa tay múa chân đưa ra một ngón tay.
Chưởng quầy thấy dáng vẻ của nàng như người thạo nghề nên lại đưa ra giá một lần nữa: “Chỗ chúng ta không bán được cái giá như trong huyện, da hổ này của ngươi còn chưa xử lý qua, ta chỉ có thể trả nhiều nhất là sáu lượng”
“Chưởng quầy, bảy lượng, về sau ta có cái gì thì cũng tới bán cho ông” Khương Dao nói.
Chưởng quầy cầm tấm da hổ kia, cân nhắc một lát rồi cũng đồng ý.