“Nương!”

Hai đứa nhỏ giống như đạn pháo, chạy nhào vào người Khương Dao.

Khương Dao vươn tay ôm hai đứa nhỏ, bế hai đứa nhỏ lên.

Bên trái, Cẩu Nhi khóc đỏ cả mắt, nước mũi còn chảy ra, miệng mím lại, như sắp khóc.

Bên phải, nước mắt chảy ra từ trong mắt của Điềm Bảo, tiểu nha đầu cũng không khóc gào lên mà chỉ lặng lẽ khóc.

“Nương, Cẩu Nhi tưởng rằng không thể gặp lại nương nữa, hu hu” Cẩu Nhi khóc vô cùng đáng thương.

“Lão yêu bà nói nương đã bị dã thú ngậm đi rồi, Cẩu Nhi không dám ngủ, ngủ một cái là lại nằm mơ, hu hu”

Hai đứa nhóc lo lắng gần chết.

“Không sao, nương chỉ bị lạc đường mà thôi” Khương Dao hôn hai đứa nhỏ một cái: “Các con quên rồi à, nương rất giỏi đó, sao có thể gặp nguy hiểm được?”

Khương Dao nhẹ giọng dỗ dành, cuối cùng cũng trấn an được hai đứa nhỏ.

Khương Dao nhìn mấy người lớn trước mặt, là đám người Chu Đại Cẩu và Khương Lão Tam.

Chu Đại Cẩu thấy nàng không sao thì rất vui.

Khương Lão Tam hừ lạnh: “Ta đã nói rồi, nha đầu ngươi hung dữ như thế, chắc chắn là người mạng lớn”

Điều khiến Khương Dao cảm thấy ngoài ý muốn là Trình lão thái thế mà cũng ở đây.

Thấy Khương Dao nhìn mình, Trình lão thái cảm thấy không được tự nhiên nói: “Ta đi tìm ngươi cũng không phải là vì lo lắng cho ngươi, mà sợ ngươi chết rồi, độc trên người ta không ai giải”

Khương Dao nhớ rõ Trình lão thái và Khương Lão Tam bắt nạt ba người bọn họ thế nào, sẽ không vì chuyện bọn họ đi tìm mình mà coi như người một nhà. Nhưng nàng ân oán phân minh, tốt xấu gì đều nhớ hết.

“Chu Đại Cẩu, trên núi còn có một người bị thương, các ngươi đi theo ta nâng hắn xuống” Khương Dao nói.

Chu Đại Cẩu vui vẻ: “Vâng lão đại”

“Tay không khó nâng, đi về tìm công cụ trước” Khương Dao nói.

Khương Dao dắt hai đứa nhỏ, đằng sau có đám người mênh mông cuồn cuộn đi theo xuống núi.

Rất nhanh đã về tới Khương gia.

Triệu thị nhìn thấy Khương Dao quay về thì rất kinh ngạc.

Ở trong núi một ngày một đêm, thế mà vẫn còn sống ư?!

Bà ta cảm thấy hơi đáng tiếc, sao ở trên núi mà vẫn còn sống chứ?!

Khương Dao vốn dĩ không thèm để ý tới bà ta, mà đi tới trước một cánh cửa: “Chu Đại Cẩu, dỡ cái cửa này xuống”

Chu Đại Cẩu vội vàng đi tới, nghiên cứu một lát, lập tức dỡ ván cửa xuống.

Khương Dao cảm thấy nằm ở trên ván cửa có hơi cộm người, lại ôm ra một cái chăn, tới lúc đó phủ trên ván cửa để Cơ Hoài Dã nằm.

Khương Lão Tam không muốn đi lên núi, đi qua đi lại nghĩ cách trốn đi, tiếp theo trong nháy mắt một cái chăn đã được nhét vào trong lòng ngực hắn.

“Ngươi cầm cái này”

“Ta không muốn….”

Khương Dao cười bày ra vẻ mặt uy hiếp: “Không, ngươi muốn”

Khương Lão Tam bị trận đòn của nàng dọa sợ, đành phải ngoan ngoãn ôm lấy cái chăn kia.

Khương Dao bảo Cẩu Nhi và Điềm Bảo ngoan ngoãn đi vào nhà, lập tức dẫn theo năm người Chu Đại Cẩu, Khương Lão Tam lên trên núi.

Năm người bò nửa ngày, cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi.

Cơ Hoài Dã ngồi tựa vào thân cây, gương mặt tuấn mỹ không có chút cảm xúc nào, giống như một mặt băng, quanh thân lại quanh quẩn sự quý khí.

Đám người Chu Đại Cẩu thấy thế thì ai cũng cảm thấy thân phận của người này không đơn giản.

“Khương Dao, đây là người ngươi mới thông đồng à, đẹp như thế….”

Cái tật khẩu nghiệp của Khương Lão Tam lại tái phát, cảm thấy cháu gái của mình ham mê nam sắc, cứu người này chắc chắn là do người này đẹp!

Mặt Khương Dao không cảm xúc quay sang nhìn ông ta một cái, Khương Lão Tam tức khắc hèn tới mức rụt cổ lại, không dám nói tiếp.

Khương Dao nhanh chóng đi tới trước mặt Cơ Hoài Dã: “Sao? Đói bụng à?”

Nói rồi lại móc một cái màn thầu từ trong lòng ngực ra đưa cho Cơ Hoài Dã.

Ánh mắt của Cơ Hoài Dã không thể khống chế được mà dừng lại trên ngực nàng, chỗ đó còn nhét bao nhiêu cái màn thầu nữa?

“Tò mò sao, muốn sờ thử không?” Khương Dao trêu ghẹo.

Môi Cơ Hoài Dã mím chặt, lỗ tai lặng lẽ ửng hồng.

Nữ nhân này, đúng là không biết tự trọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play