Khương Dao tựa vào Cơ Hoài Dã mà ngủ, cơ thể không tự giác mà sát lại gần hắn…..
Khi Cơ Hoài Dã tỉnh lại thì trời đã sắp sáng, trong lúc mơ hồ, hắn cảm nhận được có một bàn tay nhỏ mềm mại vuốt mặt của mình.
“Ưm……”
Trong lòng ngực truyền tới một tiếng ưm, Cơ Hoài Dã cúi đầu, lập tức phát hiện trong lòng ngực mình đang ôm một người. Mặt nàng ghé sát vào lòng ngực mình, hình như ngủ không được thoải mái nên mặt cọ cọ ngực hắn, sau đó thay đổi sang tư thế khác, lộ ra nửa gương mặt nhỏ đỏ bừng…
Cơ thể Cơ Hoài Dã lập tức cứng đờ.
Khi Khương Dao tỉnh lại phát hiện bản thân nằm ngủ với một cái áo, trên đó tràn ngập mùi máu tươi và hơi thở nam tính.
Cơ Hoài Dã đâu?
Ánh mắt nàng đảo qua, rất nhanh đã nhìn thấy người ngồi ngoài cửa.
Khương Dao đi tới cửa động, nhìn chằm chằm Cơ Hoài Dã, thấy sắc mặt hắn tươi tỉnh hơn nhiều.
Cơ Hoài Dã liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức cụp mắt xuống, vẫn lạnh nhạt như thế.
“Ta đi tìm ít thảo dược cầm máu về thay thuốc cho huynh, rồi tìm thêm ít thức ăn”
Khương Dao xoa mắt rồi đi ra ngoài.
“Khương Dao”
Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
Khương Dao quay đầu nhìn lại, một cái áo được ném về phía nàng, nàng theo bản năng đón lấy.
“Mặc vào” Cơ Hoài Dã lạnh lùng nói.
Khương Dao tức khắc nở nụ cười, hắn đang thể hiện sự quan tâm với nàng, xem ra cũng không lạnh nhạt như thế.
Buổi sáng đúng là có hơi lạnh, Khương Dao khoác áo vào cảm thấy ấm áp hơn chút.
Nàng đi tới một lạch nước, sau khi rửa mặt, ăn sáng thì lại đi tới nơi ngày hôm qua con hổ kia đã ngã xuống.
Đêm qua đúng là có dã thú tới, cơ thể của con hổ bị gắm mất mấy mảng lớn.
Khương Dao muốn cất con hổ vào trong kho hàng khỏ.
Nhưng mà nếu con hổ biến mất thì chắ chắn Cơ Hoài Dã sẽ nghi ngờ….
Khương Dao lấy chủy thủ ra, lưu loát lột lớp da hổ.
Bởi vì ngày hôm qua nàng và Cơ Hoài Dã đâm vào nó, hơn nữa còn bị những dã thú khác gặm cắn, cho nên da hổ chỉ có nửa phần còn lại là lành lặn.
Thứ này mang tới chợ bán hẳn là có thể kiếm được không ít tiền….
Nhưng mà cầm ở trong tay không quá tiện.
Khương Dao cầm da hổ, một bàn tay vuốt vết bớt chìa khóa trên tay, vừa nghĩ đã lập tức đã xuất hiện trong kho hàng nhỏ.
Khương Dao tìm chỗ đặt da hổ xuống, dạo qua một vòng, cầm mấy cái màn thầu liền đi ra khỏi kho hàng nhỏ.
Khương Dao đi vòng khắp nơi một lượt, tìm được thuốc cầm máu liền lập tức trở về.
Khi Khương Dao quay về, đã nhìn thấy Cơ Hoài Dã miễn cưỡng muốn đứng dậy, nhưng mà một chân của hắn không có sức, mắt thấy sắp té ngã….
Khương Dao vội vàng đi qua đỡ hắn.
“Huynh lộn xộn làm gì? Chân còn bị thương kìa” Khương Dao tức giận nói.
Nếu miệng vết thương vỡ ra thì vết thương lại càng nghiêm trọng.
Cơ Hoài Dã mím môi không nói lời nào, mày hơi hơi nhăn lại, hình như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Tục ngữ nói người có ba nhu cầu cấp bách, cho dù là vai ác cũng không ngoại lệ, chẳng lẽ Cơ Hoài Dã muốn…
“Huynh mắc quá sao?” Khương Dao hỏi.
Cơ thể Cơ Hoài Dã cứng đờ, mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.
“Để ta đỡ huynh, đi ra đằng sau cái cây kia”
Khương Dao đỡ Cơ Hoài Dã đi về phía cái cây kia, sau khi đỡ hắn ra đằng sau cái cây liền để hắn đứng tựa vào cây.
Khương Dao vòng sang bên kia, đưa lưng về phía Cơ Hoài Dã.
Nhưng mà, một lát sau cũng chưa có động tĩnh gì.
“Huynh không cởi quần xuống được à? Cần ta giúp huynh không?” Khương Dao nói.
“Không cần” Một giọng phiền muộn truyền đến từ đằng sau cây, sau đó giọng tiếp theo nghe phiền muộn hơn chút: “Ngươi đi ra xa chút”
Khương Dao sắp cười chết mất, cho nên tể tướng đại nhân tương lai đang thẹn thùng đó sao?
Khương Dao cũng không bắt nạt hắn nữa, đi dạo khắp nơi một lát, tìm hai cái gậy gỗ rắn chắc, mài hai đầu, vừa hay đưa cho Cơ Hoài Dã làm gậy chống.
Khi Khương Dao quay về thì Cơ Hoài Dã đã ăn mặc chỉnh tề, tựa vào cây.
“Ăn chút gì đi, rồi chúng ta xuống núi” Khương Dao lấy ra một cái màn thầu từ trong lòng ngực, đưa cho Cơ Hoài Dã.