Một lát sau, Khương Dao nhìn về phía hắn, vươn tay lau đi vết máu trên gương mặt lạnh lùng của hắn làm gương mặt tuấn tú kia hoàn toàn hiện ra.
“Này, chúng ta đã sống chết có nhau, huynh cũng nên nói cho ta biết huynh tên gì đi?” Khương Dao nói.
Người nam nhân kia im lặng một lát, môi mỏng khẽ mở phun ra ba chữ: “Cơ Hoài Dã”
Khương Dao nghe thấy ba chữ này thì kinh sợ tới suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Cơ Hoài Dã?
Người nam nhân trước mặt chính là Cơ Hoài Dã?
Vai ác tể tướng cấm dục khắc chế, tàn nhẫn độc ác trong tiểu thuyết à?
Nàng mới vừa xuyên qua đã ngủ với vai ác tể tướng rồi sao?
Một lúc lâu sau thì Khương Dao mới tiếp nhận được sự thật rằng người nam nhân trước mắt chính là vai ác tể tướng.
Khương Dao cũng hiểu được vì sao Cơ Hoài Dã lại xuất hiện ở trong núi rừng.
Dựa theo mốc thời gian thì lúc này Cơ Hoài Dã đã thi đậu Trạng Nguyên, bị người ta phái tới thôn Thanh Mộc huyện Lục Thủy làm huyện lệnh!
Đường đường là Trạng Nguyên, vì sao không vào hàn lâm mà lại bị điều tới làm một huyện lệnh nho nhỏ?
Chủ yếu là do tính cách của Cơ Hoài Dã, hắn đỗ Tam nguyên*, vang danh khắp triều dã, có vô số đại quan quý nhân muốn hắn làm con rể, nhưng mà lại bị Cơ Hoài Dã lạnh nhạt chối từ, không nể mặt mũi người nào, đắc tội với không ít người. Vừa hay ân sư của hắn bị biếm, dưới cuộc đấu đá quyền lực, hắn liền rơi xuống chức huyện lệnh ở nơi rừng núi hoang dã này.
[*] Đỗ Tam Nguyên: Đỗ cả Giải nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên.
Mấy người trong triều ai cũng cảm thấy Cơ Hoài Dã xong đời rồi, rất vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy đây là hậu quả do hắn không biết điều.
Trên thực tế, con đường làm tể tướng của Cơ Hoài Dã bắt đầu từ huyện Lục Thủy này.
Đất đai huyện Lục Thủy dồi dào, bá tánh vốn nên an cư lạc nghiệp, nhưng trên thực tế lại không phải thế.
Bởi vì nơi này bị sơn tặc làm hại, đóng quân trong núi rừng, từng cướp bóc các thương đội.
Cho nên sau này mấy thương đội đó thà tốn thêm mấy ngày đi vòng sang nơi khác cũng không muốn đi ngang qua huyện Lục Thủy.
Sắp đến tết, sơn tặc còn xuống núi cướp bóc của các phú hộ, có khi thu hoạch được ít, thậm chí ngay cả bình dân cũng không buông tha.
Bá tánh địa phương khổ không nói nổi.
Mà khi Cơ Hoài Dã nhậm chức huyện lệnh huyện Lục Thủy đã giải quyết vấn đề trộm cướp kéo dài mấy chục năm ở huyện Lục Thủy!
Đương nhiên, quá trình này cũng khá khó khăn và khúc chiết….
Thời gian trôi đi, trời dần tối, Khương Dao cũng thấy đói bụng.
“Huynh ở đây, ta đi tìm ít thức ăn” Khương Dao nói.
Cơ Hoài Dã nhìn nàng một cái: “Đừng đi xa”
Khương Dao nghe ra sự quan tâm từ trong giọng nói lạnh nhạt của hắn, cảm thấy thật ra vị vai ác tể tướng này cũng không lạnh lùng vô tình như thế.
Đương nhiên Khương Dao không đi xa, mà chỉ đi cách một khoảng, lập tức tiến vào kho hàng của mình.
Khương Dao nhìn thùng rác trước, tận tình khuyên bảo: “Thùng rác ơi thùng rác, đưa cho ta ít thuốc và băng vải được không?”
Khương Dao mở thùng rác ra, kết quả trong đó vẫn là một con gà đông lạnh và mấy cái màn thầu…
Khương Dao ở trong kho hàng nhỏ một lát, nhét màn thầu vào trong lòng ngực rồi lập tức rời khỏi kho hàng.
Khương Dao gặm hai cái bánh màn thầu, tìm ít nước sơn tuyền uống, sau khi ăn no, dạo một vòng ở xung quanh hái ít quả dại, mang về nơi Cơ Hoài Dã đang ẩn thân.
Cơ Hoài Dã nghe thấy tiếng động liền lập tức mở bừng mắt, nhìn về phía nàng.
“Uống nước trước” Khương Dao dùng lá cây để hứng nước, dứt khoát đút cho Cơ Hoài Dã uống.
Đôi môi khô ráo của Cơ Hoài Dã ướt hơn một chút.
Khương Dao lại đưa cho hắn một cái màn thầu: “Sáng nay ta ra ngoài có mang theo hai cái màn thầu, ăn đi”
Cơ Hoài Dã nhận lấy cái màn thầu kia, cắn một miếng, không biết là do đói bụng hay thế nào mà hắn cảm thấy cái màn thầu này thơm mềm lạ thường.