Trong bụng Triệu thị chất chứa lửa giận. Trong quá khứ thì mấy việc nấu cơm giặt giũ này đều là Khương Dao làm, hiện tại toàn bộ đều rơi xuống người bà ta.

Lão thái bà kia cũng là kẻ bắt nạt kẻ yếu, bị Khương Dao hù dọa một cái như vậy đã thật sự sợ!

“Nương, chờ một chút, chờ tam thúc trở về thì Khương Dao sẽ không còn kiêu ngạo được nữa” Khương Tú nhỏ giọng nói.

Trình lão thái già rồi mới có con nên thật sự chiều chuộng lão tam này, cho nên nuôi dưỡng lão tam thành kẻ vô dụng, chính là một kẻ lưu manh. Thật vất vả mới cưới được một người vợ, sinh được một đứa nhỏ thì vợ hắn ta thật sự không chịu đựng được hắn ta mà chạy mất.

Khương Lão Tam chơi bời lêu lổng này, toàn thôn đều sợ hắn ta, nhưng mà hắn ta lại chỉ yêu thương Khương Tú.

Khương Tú cảm thấy mình tùy tiện nói vài câu ở trước mặt tam thúc thì chắc chắn tam thúc sẽ không bỏ qua cho Khương Dao.

Vì thế, Triệu thị và Khương Tú đều ngóng trông Khương Lão Tam trở về, liên tiếp nhìn ra cửa.

Khi Khương Lão Tam trở về thì Khương Tú là người đầu tiên phát hiện.

Chỉ là Khương Tú còn chưa kịp tố cáo thì mẹ con Khương Dao đã rơi vào trong tay Khương Lão Tam.

“Con ngốc thối tha này, sao ngươi lại lén mặc quần áo của con trai ta?” Khương Lão Tam có vẻ ngoài rất tục tằng, trên mặt còn có một vết sẹo do đao để lại, nhìn qua có vẻ rất hung dữ.

Trong tay hắn ta còn xách theo một đứa nhỏ, hung dữ nói.

Điềm Bảo bị hắn ta nắm quần áo, đôi mắt đen hiện lên sự tức giận, đột nhiên há miệng rồi cắn tay Khương Lão Tam.

“A!” Khương Lão Tam đau tay nên vội buông lỏng, đứa nhỏ liền ngã xuống.

Đứa nhỏ không khóc không làm ầm ĩ, chỉ chờ cơn đau tràn đến khi ngã xuống mặt đất.

Nhưng mà, đau đớn trong dự đoán cũng không hề xuất hiện, mà lại được một bàn tay ôm lấy.

Khương Dao ôm Điềm Bảo vào trong lòng ngực, khẩn trương hỏi: “Điềm Bảo, không sao chứ?”

Đứa nhỏ ngửa đầu nhìn Khương Dao, là nương đã bảo vệ mình. Trên khuôn mặt nhỏ non nớt của cô bé lộ ra một nụ cười, lộ cả hai chiếc răng nanh ra nhìn cực kỳ đáng yêu.

“Nương, Điềm Bảo không sao” Đứa nhỏ non nớt nói, vô cùng ngoan ngoãn.

Khương Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía Khương Lão Tam, khuôn mặt lập tức trầm xuống: “Khương Lão Tam, ngươi tìm chết sao, dám đánh nữ nhi của ta!”

Khương Lão Tam sửng sốt, phụ nhân hung dữ trước mắt này với đứa cháu gái yếu đuối khiếp đảm của hắn ta là cùng một người sao?

Khương Lão Tam rất nhanh đã phản ứng lại: “Đây là quần áo của con trai ta, sao lại ở trên người nó?”

“Cái gì mà là quần áo của con trai ngươi, đây là do cha ta mua cho hai cháu ngoại của ông ấy, ngươi có biết xấu hổ hay không?!”

Lúc này, đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi đi theo phía sau Khương Lão Tam cũng há mồm nói: “Cha, đây vốn dĩ chính là quần áo của Điềm Bảo……”

Đứa bé trai này là con trai của Khương Lão Tam, tên là Khương Tiểu Hắc, không hề vô dụng như cha cậu. Đứa bé trai này hiểu chuyện rất nhiều, rất không quen nhìn cha mình như vậy, nhưng mà người khác cho rằng cậu nhỏ nên không có quyền lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play