Khương Dao nhìn đau lòng không thôi, nàng chắc chắn sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ này cho thật bụ bẫm.
Sau khi tắm xong, Cẩu Nhi lanh lẹ lau khô người mình, tự mình mặc quần áo vào.
Điềm Bảo ngồi trong bồn tắm, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Khương Dao.
Bởi vì Điềm Bảo không nói chuyện với ai, thường hay nói chuyện với chim chóc nên mọi người đều nói Điềm Bảo là đứa ngốc, nguyên chủ cũng không thích cô bé.
Khương Dao lại cảm thấy đứa nhỏ này cực kỳ đáng yêu, cặp mắt to xinh đẹp, nhìn vào ánh mắt này đâu có giống như bị ngốc chứ? Nói không chừng còn thông minh hơn bất kỳ ai.
Khương Dao rất kiên nhẫn tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé, thay quần áo mới, đi giày nhỏ vào.
Cô bé kéo quần áo mới của mình, tuy chưa nói gì nhưng Khương Dao biết cô bé rất thích.
“Tắm xong rồi đi ăn cơm”
Thứ đồ tốt nhất Khương gia là màn thầu trắng, đối với Cẩu Nhi và Điềm Bảo mà nói đúng là thứ ngon nhất.
Phải biết rằng bình thường bọn họ sẽ không được chia màn thầu trắng, bọn họ chỉ có thể ăn bã cám hoặc là nhịn đói….
“Nương, chúng ta ăn màn thầu trắng thì bà cố nội có đánh chúng ta không?” Cẩu Nhi nhỏ giọng nói.
Cẩu Nhi sợ nhất là Trình lão thái, Trình lão thái mới là lão tổ tông của Khương gia, bà ta có một cái roi, đánh vào người cực kỳ đau.
“Bà ta dám đánh chúng ta thì nương sẽ bẻ roi của bà ta ra” Khương Dao nói.
Bây giờ Cẩu Nhi cực kỳ sùng bái nương, nghe nàng nói như thế thì lập tức cảm thấy yên tâm hẳn.
“Buồn ngủ quá, ngủ một giấc đi” Khương Dao ngáp một cái.
Tối hôm qua vốn dĩ chẳng chợp mắt, ban ngày còn đánh người, nàng cảm thấy quá mệt mỏi.
Nàng dẫn theo hai đứa nhỏ nằm xuống giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cẩu Nhi chớp đôi mắt đen nhánh, không dám ngủ.
Màn thầu trắng ngon thật, cái giường này thật mềm mại, thoải mái hơn so với cỏ khô trong chuồng bò nhiều.
Cậu sợ đây chỉ là một giấc mơ, ngủ rồi khi tỉnh lại sẽ quay về như ban đầu.
……
Buổi chiều, Trình lão thái chơi diệp tử dưới cây đại thụ ở cửa thôn từ sáng sớm đi về ăn cơm.
Triệu thị cũng trông ngóng bà ta hơn nửa ngày trời, vừa thấy bà ta đi về phía nhà bếp thì cũng vội vàng đi theo sau.
Trình lão thái vừa vào thấy bếp và nồi lạnh băng thì sắc mặt không được đẹp, con cháu bất hiếu, cơm còn chưa nấu!
“Nương….” Triệu thị kêu lên.
Trình lão thái thấy dáng vẻ mặt mũi bầm dập của bà ta thì hoảng sợ: “Con sao thế?”
“Khương Dao đánh” Triệu thị nói.
“Nha đầu kia sao có thể to gan như thế?!” Trình lão thái không quá tin.
“Nương, là nàng đánh, Tú Nhi cũng nhìn thấy” Triệu thị nói.
Khương Tú đi đằng sau Triệu thị gật đầu.
“Đường tỷ giống như hóa điên…..”
Khương Tú nói thì Trình lão thái liền tin. Đứa cháu gái này của bà ta ngoan ngoãn thành thật nhất, chắc chắn sẽ không nói dối.
“Khương Dao đúng là điên thật rồi, không chỉ đánh người mà còn dành phòng của Thụ Nhi…. Nó còn không làm việc, không giặt quần áo không nấu cơm, con nói nương về sẽ dạy dỗ nó một trận, kết quả nó còn nói….” Triệu thị dừng lại, dường như câu kế tiếp rất khó mở miệng.
Sắc mặt Trình lão thái cực kỳ khó coi: “Còn nói gì?”
“Nó nói nương là cái thá gì, quản được nó chắc?”
Những lời này hoàn toàn chọc điên Trình lão thái.
Phải biết rằng, Khương gia này là do Trình lão thái làm chủ, bà ta có quyền uy tuyệt đối ở cái nhà này, hận nhất là người khác khiêu khích mình.
“Đúng là phản trời rồi!”
Trình lão thái tức giận, cầm một cây roi nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng, đột nhiên đá cửa.
Triệu thị nhìn bộ dáng tức giận này của Trình lão thái thì rất vui sướng khi có người gặp họa.
Mẹ chồng nổi giận sẽ ra tay không biết nặng nhẹ, tốt nhất là đánh chết Khương Dao đi!