Quả cầu trung tâm giữa hệ thống đột nhiên loé lên tia sét đỏ, An Thiên Trường cảm nhận được sự khác thường….vù..chớp mắt bay tới quả cầu Trung tâm.
Xoẹt xoẹt
quả cầu nhấp nháy bất ổn định, An Thiên Trường hất tay ngăn chặn vụ nổ chuẩn bị xảy ra, bên cạnh đó vợ của hắn Lâm Lan Nhi hoảng hốt chạy tới nhưng đã không kịp .
Vụ nổ xảy ra chớp nhoáng, An Thiên Trường chỉ kịp tạo một kết giới ngăn chặn vụ nổ và dồn hết sức mạnh chữa trị cho quả cầu Trung tâm.
Các nhiệm vụ giả đang thực thi nhiệm vụ đột nhiên mất liên lạc với hệ thống trong một khoảng thời gian ngắn, may mắn Lâm Lan nhi đứng ra chủ trì khiến cho mọi chuyện yên ổn tạm thời.
Tôi nhìn cha nằm trong lồng năng lượng lo lắng hỏi mẹ các cứu cha.
Mẹ nhìn tôi mắt loé sáng rồi lại trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi thấy được sự lo lắng của mẹ nên càng mạnh dạn quyết tâm.
“ Con có thể cứu cha, mẹ hãy tin tưởng con”
Lâm Lan Nhi nhìn đôi mắt đáng yêu của con mình, thở dài
“ 'Hào Quang' đó là thứ duy nhất có thể chữa khỏi cho cha con lúc này”
_______
Trên mục giảng giáo sư đang trả bài, ở cuối lớp một nữ sinh đang chờ đợi thời gian tan học, bên cạnh nữ sinh tóc ngắn kéo tôi nói nhỏ.
“ Hôm qua là sinh nhật của Viễn Thần, hnay tớ đã thấy cậu ấy lái con xe mới ra XX đi học rồi”
Nhìn vẻ mặt thèm thuồng ấy, tôi nhức nhức mí mắt.
Viễn Thần, năng lượng Hào Quang rất chất lượng nhưng vẫn kém anh trai của hắn Viễn Đông Hào quang ánh tím.
Đi qua căng tin trường tôi ngồi cạnh 1 bạn nữ rồi vu vơ làm quen sau đó tôi kể chuyện một cô gái vô tình hay cố ý nhiều lần xuất hiện trước mặt Viễn Thần, sau đó còn làm quen được với Viễn Đông đại thiếu gia Lăng Thị.
Tôi cười bĩu môi “ Sao như truyện ngôn tình thế nhỉ, tớ cũng muốn được như thế ”
Cô bạn bên cạnh không biết nghĩ gì nhưng cũng đùa theo
“ Tớ cũng vậy”
Sau khi chào tạm biệt, đi về lớp học tôi đã thấy cậu bạn thân từ trong tã lót với cơ thể này đang cầm cặp tôi đứng đợi trước lớp.
Đang nghĩ cách tiếp cận đống hào quang kia, cậu bạn đúng lúc xuất hiện, khéo thật nha.
An Châu chạy ra vui cười khoác tay Nam Áo
“ Tối cậu có được mời tới tiệc của Viễn Thần không, cho tớ đi với”
Khuyên tai bạc của Nam Áo loé sáng phản chiếu ánh nắng chiều tà, hắn nhíu mày khuyên nhủ
“Đó không phù hợp để cậu đi đâu”
“Thì sao, không phải có cậu à?”
Nam Áo cạn lời với tôi.
“Tối mặc ấm vào”
Tôi cười ra dấu ok.