Lão sư cũng là dì………
Nhiệt độ Bắc Lâm hôm nay lại hạ thấp, được nằm trong ổ chăn thì thật ấm áp, thật sự chỉ muốn được ngủ nướng. Kiều Chi Du thấy tật xấu ngủ nướng của Quý Hi còn lớn hơn của nàng rất nhiều, nếu mà trộm tắt đồng hồ báo thức của nàng đi, có lẽ nàng ấy có thể lười biếng ngủ đến 9 giờ sáng còn chưa muốn dậy.
Kiều Chi Du có đồng hồ sinh học cố định, ngày thường đều ngủ chưa đến 8 giờ đã dậy. Tuy nhiên, hôm nay có Quý Hi ngủ bên cạnh, chất lượng giấc ngủ của nàng cũng tốt hơn rất nhiều, có cảm giác thực thần kỳ.
Quý Hi lúc ngủ thường hay nói mớ gì đó.
Trong miệng lầm bầm hừ hừ: “ Ân_____”
Kiều Chi Du cảm thấy thật thú vị, nàng ghé tai vào sát ôn nhu hỏi: “ Nói cái gì a?”
Quý Hi nỉ non khe khẽ: “ Muốn…………”
Kiều Chi Du nhịn cười không phát ra tiếng, mỗi buổi sáng khi thức dậy, nàng yêu chết cảm giác được nhìn Quý Hi tỏ ra dễ thương như vậy, nàng xoa xoa tóc, vuốt ve khuôn mặt Quý Hi, quyến luyến ngắm nhìn.
Hôm nay là ngày cuối tuần, không cần phải đi làm.
Kiều Chi Du không tính gọi Quý Hi dậy sớm.
Nàng thật cẩn thật dịch cánh tay Quý Hi sang một bên, nhẹ nhàng xuống giường, sau đó khom người xuống, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Quý Hi, lưu luyến nhìn ngắm, ý cười trên khuôn mặt cũng không kìm hãm lại được.
Quý Hi cũng không ngủ thêm bao lâu.
Nàng mông lung mở mắt ra, mặt còn đang ngáy ngủ hồng hồng, Quý Hi nằm trên giường ngơ ngác, mất một lúc mới lấy lại được sự tỉnh táo, nghĩ đến cái gì đó, mặt lập tức nóng dần lên, tim đập nhanh loạn nhịp.
Phần giường bên cạnh đã trống không từ bao giờ, Kiều Chi Du thức dậy trước nàng.
Quý Hi từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa mắt, nhìn rõ trong phòng đã được bao phủ tràn đầy ánh sáng, thời gian đã không còn sớm nữa.
Nàng vuốt vuốt lại mái tóc rối, có tiếng nước từ trong phòng tắm phát ra, hẳn là Kiều Chi Du đang rửa mặt trong đó.
Nàng dịch chuyển người xuống giường, hai chân bước xuống, đôi chân trắng nõn thon gầy tìm kiếm dép xỏ vào, đi về hướng phòng tắm.
Kiều Chi Du vừa rửa mặt xong, đang nhìn vào gương lau khô nước trên mặt.
Nàng đem tóc buộc cao lên, lộ ra chiếc cằm tinh xảo xinh đẹp.
Quý Hi đứng ở cạnh cửa nhìn, mới sáng sớm thức dậy, đột nhiên cảm thấy thật ngọt ngào, chỉ cần yên lặng ngắm nhìn nàng như lúc này đây, cũng sẽ có cảm giác ngọt hơn cả ăn kẹo.
Ánh mắt Quý Hi dừng lại trên vòng eo của Kiều Chi Du, áo lụa tơ tằm được đai lưng thắt lại, thon gọn chỉ cần một tay cũng có thể ôm trọn lấy.
Có chút muốn vòng ra phía sau lưng ôm nàng vào lòng, cảm giác đem lại chắc chắn thật tuyệt vời.
Đang lúc ấp ủ ý định bước qua.
“ Muốn đi vệ sao?” Kiều Chi Du thấy Quý Hi, quay sang nhìn, “Ta xong ngay bây giờ.”
Qúy Hi ngừng lại ý định, sờ sờ tóc.
Kiều Chi Du cúi xuống, đột nhiên cười rộ lên: “ Chưa tỉnh ngủ sao? Vậy đi ngủ thêm đi, hôm nay không phải đi làm.”
Quý Hi cúi xuống nhìn theo, giờ mới phát hiện ra đi dép ngược, dép bên trái thì xỏ bên phải, bên phải thì đi vào bên trái. Có chút khôi hài.
Kiều Chi Du xem thấy, đi lên trước mắt Quý Hi.
Quý Hi hiểu ý, vươn tay ra bám lấy Kiều Chi Du, bỏ dép ra, đem dép ngược bên đổi lại.
Kiều Chi Du cúi xuống nhìn, cười ra tiếng, âm thanh có chút to, Quý Hi cong môi cười theo, lộ ra hàm răng trắng. Thật ra đây chỉ là một sự kiện rất nhàm chán, nhưng tự nhiên lại cảm thấy thật muốn cười.
Chờ cho Quý Hi đổi dép lại xong, Kiều Chi Du cũng không kéo ra khoảng cách giữa hai người, thuận thế vươn tay ôm lấy eo Quý Hi, cùng nhau ôm ấp một chỗ. Đối diện ánh mắt nhau một lát, cả hai cùng cười cười, cơ hồ là đồng thời rũ mắt chuẩn xác hôn lên môi đối phương, ôn nhu nhẹ nhàng hôn xuống.
“ Buổi sáng tốt lành____” Kiều Chi Du nhỏ giọng nói, khoảng cách chỉ có vài cm, ánh mắt dán chặt theo ánh mắt Quý Hi, bàn tay trên eo Quý Hi vừa thả lỏng ra, liền biến thành một cái ôm thật chặt.
“ Buổi sáng tốt lành.” Quý Hi nhẹ giọng nói. Nghĩ thầm, nàng còn phải học hỏi thêm nhiều hơn nữa từ Kiều Chi Du, vì cớ gì mỗi khi Kiều Chi Du thân mật với nàng, luôn tỏ ra tự nhiên như thế, vô tư mà câu dẫn nàng.
Trước kia khi chưa ở bên nhau, Quý Hi không dám nghĩ đến Kiều Chi Du sẽ có một bộ mặt như này, khi đó Kiều Chi Du luôn tỏ ra ưu nhã dịu dàng, nhưng sau này khi ở bên nhau, nàng cảm thấy Kiều Chi Du thực biết yêu đương, ngay cả ánh mắt cũng thuần thục câu dẫn.
“ Ngươi khuyên bà chút đi, ở lại đây thêm vài ngày nữa. Hôm nay đừng về.” Kiều Chi Du thương lượng với Quý Hi, cẩn thận giấu diếm tâm tư, nếu Quý bà mà về, nàng khẳng định Quý Hi sẽ không ở lại đây. ( Hai dì cháu này y như nhau hahhaahah.)
“ Chân bà đã đỡ hơn nhiều rồi, không thể ở lại đây mãi được.” Quý Hi nói, đã ở lại đây mấy ngày rồi, đừng nói là Quý bà sẽ ngại, ngay cả nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“ Sao lại không thể?” Kiều Chi Du lại hỏi.
“ Bà ngại làm phiền ngươi, ở lại đây vẫn luôn không an tâm, mỗi ngày đều nói chuyện này với ta.”
Kiều Chi Du nhìn Quý Hi, không còn cách nào để nói tiếp.
“ Làm sao vậy?” Quý Hi hỏi.
Kiều Chi Du tỏ ra đứng đắn, nhẹ giọng ra lệnh: “ Lại đây ôm một lát.”
Quý Hi mím môi cười, nhanh chóng làm theo.
Vừa mới ngủ dậy nhìn Quý lão sư dễ thương quá thật muốn khi dễ, Kiều Chi Du kìm nén không được mà nghiêng ngươi qua, tiến gần đến khóe môi Quý Hi.
Quý Hi đang định nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn, thì lại nghe thấy có tiếng bước chân, nàng lập tức tránh mặt đi.
Kiều Chi Du bị Quý Hi tránh đi không hôn được.
Đồng thời nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng thả lỏng vòng eo Quý Hi ra.
Hai người rời khỏi nhau kéo ra khoảng cách, Quý Hi cùng Kiều Chi Du cùng nhau quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy Kiều Thanh đã đến gần, miệng nhỏ còn đang chu chu nhìn các nàng, không nói gì, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ tràn ngập bất mãn như đang “ Có ý kiến” gì đó.
“ Bảo bảo ngoan vào phòng phải gõ cửa trước chứ.” Kiều Chi Du cúi xuống kiên nhẫn nói cho Kiều Thanh nghe.
Trước đó Kiều Chi Du có ra ngoài xem một lần, cửa vẫn còn khép hờ, cho lên Kiều Thanh mới đẩy cửa đi thẳng vào. Kiều Thanh có chút không vui, nàng lại bĩu môi, nói: “ Dì ngại sao.”
Kiều Chi Du chưa hiểu rõ.
Kiều Thanh lại tỏ ra này lọ nói tiếp: “ Sao dì lớn rồi mỗi ngày đều ngủ cùng lão sư, vì sao con lại không thể ngủ cùng? Là do con nhỏ hơn dì sao?”
Kiều Chi Du: “ ………….”
Quý Hi đã không nhịn nổi nữa, bắt đầu cười lên, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng Kiều Chi Du bị một cô nhóc tra hỏi chuyện này.
“ Bởi vì,” Kiều Chi Du đang định nói đại gì đó lừa cho qua chuyện, “ Dì có chuyện muốn nói với lão sư.”
Nhưng không thành công nhóc con rất thông minh.
Không thể lừa được.
“ Con cũng có chuyện muốn nói với lão sư,” Kiều Thanh cường điệu nhấn mạnh: “ Có rất nhiều chuyện để nói.”
Quý Hi không thể ngừng cười nổi, cười đến nỗi bả vai đã bắt đầu run lên.
Kiều Chi Du nhìn về phía Quý Hi: “ Rất buồn cười sao?”
Quý Hi gật đầu: “ Ân.”
Kiều Chi Du nghẹn lời, nhăn mày lại, nếu không phải Kiều Thanh còn đang ở đây, thật muốn hảo hảo “ Thu thập” nàng.
“ Con muốn ngủ cùng lão sư, con có thật là nhiều chuyện muốn nói với lão sư.” Kiều Thanh tìm được điểm đột phá, “ Dì, chúng ta mỗi người nói một ngày nha, được không ạ?”
Mỗi người nói một ngày _____________
Kiều Chi Du cũng bị Kiều Thanh chọc cho buồn cười, nàng nghĩ nghĩ, nghiêm túc giải thích cho Kiều Thanh: “ Bởi vì là một nửa kia của dì, cho nên chúng ta mới ngủ cùng nhau, con hiểu không?”
Quý Hi không nghĩ tới Kiều Chi Du sẽ giải thích kiểu như vậy cho Kiều Thanh nghe, nhưng khi nghe thấy Kiều Chi Du nói mình là một nửa kia, trong lòng nàng vẫn rất xúc động. Kiều Chi Du cảm thấy nói với trẻ nhỏ điều này cũng không có vấn đề gì, con người thì ai cũng có du͙ƈ vọиɠ tình cảm là điều hiển nhiên.
Kiều Thanh phát ra một câu: “ Dì đang yêu đương với lão sư sao?”
Vừa nói xong, cả Quý Hi cùng Kiều Chi Du đều không ngờ được mà buồn cười.
Sau khi cười xong, Quý Hi không khỏi muốn hỏi: “ Con biết yêu đương là gì sao?”
“ Con biết a.” Kiều Thanh tuy còn nhỏ nhưng lại rất thông lanh, tràn đầy tự tin mà nói: “ Thì chính là cùng với người mình thích ở bên nhau.”
Không biết là nhóc con nghe ở đâu những chuyện này, Quý Hi cùng Kiều Chi Du không có cách nào nói lại được, không thể không nói, giải thích thật đúng chỗ. Nhưng mà không ngờ lại từ miệng một nhóc con nói ra.
“ Dì người cũng thích lão sư sao?”
“ Thích, rất thích.” Kiều Chi Du nói cho nàng nghe.
“ Con cũng thích lão sư.” Kiều Thanh nói nghiêm túc trịnh trọng như đang đưa ra một quyết định đó cực kỳ quan trọng, có lẽ đây chính là một chuyện đại sự trong mắt một đứa trẻ năm tuổi, “ Nếu dì thích lão sư ……. Vậy con có thể mang lão sư nhường cho dì.”
Tuy lời của trẻ nhỏ không có ý gì khác, nhưng nhóc con nói chuyện với thái độ thật tích cực, Kiều Chi Du vẫn cảm thấy rất ấm áp, nàng hôn hôn lên trán Kiều Thanh, “ Lão sư cùng dì đều thích Kiều Thanh nhất.”
“ Thật vậy sao?” Kiều Thanh lập tức nhìn về phía Quý Hi.
Quý Hi hôn lên má Kiều Thanh một cái, nói: “ Thật như vậy.”
Kiều Thanh bây giờ mới cảm thấy vừa lòng, ngẫm lại nói: “ Dì cùng lão sư sẽ ở bên nhau mãi sao.”
Kiều Chi Du nhanh chóng trả lời: “ Đó là đương nhiên.”
Kiều Thanh cười, não nhỏ tinh ranh, đang âm thầm tính toán, lão sư ở bên dì, chẳng khác nào về sau mỗi ngày đều có thể nhìn thấy lão sư sao. Giờ nhóc con mới nói đến chính sự: “ Bà Lý nói có thể ăn sáng rồi, nói con lên gọi hai dì xuống ăn.”
“ Ngươi cùng bảo bảo đi xuống trước đi, đợi một lát nữa ta mới xuống.” Quý Hi nghe xong, nói với Kiều Chi Du. Có thể là do thói quen nghe thấy Kiều Chi Du hay gọi Kiều Thanh là bảo bảo, nàng cũng theo bản năng mà gọi Kiều Thanh như thế.
Kiều Chi Du nghe xong cười cười.
Thật có cảm giác vợ chồng son.
Quý Hi thấy phản ứng của Kiều Chi Du, cứ thấy kì kì quái quái.
Kiều Chi Du hứng khởi nhất thời, chậm rì rì mà nói với nàng: “ Ngươi cũng chưa boa giờ gọi ta là bảo bảo.”
Quý Hi nghẹn họng???
Lại phải lau mắt mà nhìn đối với Kiều tổng Ác thú vị!
Kiều Chi Du nói xong cười không ngừng, bị chính sự ấu trĩ của mình chọc cười, nàng chạy nhanh vào nhà tắm lấy bàn chải đánh răng bóp kem lên, đưa tới tay Quý Hi, nói: “ Rửa mặt nhanh rồi xuống dưới ăn sáng, ta chờ ngươi.”
Quý Hi nhìn bàn chải đánh răng trong tay đã được lấy kem sẵn, bỗng dưng đứng tại chỗ phát ngốc, lại ngẩng lên xem một lớn một nhỏ dắt tay nhau rời đi, ngây ngô cười không dừng.
*
Trở về vùng nông thôn Dung Thanh là Kiều Chi Du tự lái xe đưa các nàng về.
Quý Hi không có từ chối, giống như Kiều Chi Du nói, nàng hiện tại không còn cô đơn một mình. Chân của bà vốn dĩ đã không được thoải mái, nếu ngồi xe ngoài hoặc tàu lửa đều vất vả, có xe tự mình đi vẫn là biện pháp tốt nhất.
Quý bà vốn không chịu để Kiều Chi Du tự mình lái xe trở về, nhưng sau một hồi nghe lời khuyên của Quý Hi cùng Kiều Chi Du, nàng mới chịu thỏa hiệp. Chỉ là lão nhân gia càng thêm suy nghĩ nhiều về mối quan hệ của Kiều Chi Du cùng Quý Hi, như thế nào lại thân mật đến như thế??
Sau khi biết Kiều Chi Du chính là vị tỷ tỷ khi còn nhỏ, Quý Hi đã an tâm gỡ xuống sự phòng bị trong lòng, không còn giống như trước mẫn cảm nghĩ nhiều. Thật ra nếu nghĩ đi nghĩ lại thì, không cần phải tính là do Kiều Chi Du là vị tỷ tỷ khi còn nhỏ, thì Kiều Chi Du vẫn luôn đem lại cho nàng cảm giác an toàn, chỉ là do chính bản thân nàng không hiểu như thế nào là tin tưởng dựa dẫm vào người khác. Vẫn còn tốt, Kiều Chi Du thấu hiểu, thông cảm cho sự bất an của nàng.
Quý Hi nhìn lại mọi sự việc trong quá khứ, cảm thấy chính mình thật may mắn, cho dù nàng có thể dựa vào nỗ lực để thay đổi rất nhiều thứ, nhưng lỡ may Kiều Chi Du không hy sinh nhiều cho phần tình cảm này, có lẽ sẽ không có nỗ lực nào có thể gìn giữ thay đổi được phần tình cảm này.
Hai ngày nay nhiệt độ Bắc Lâm cùng Dung Thành đều là trời nắng đẹp, nhiệt độ trong không khí đã tăng trở lại. Quý Hi ngồi nói chuyện cùng Quý bà ở ghế sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa xe, thât thích.
Kiều Chi Du mở chút nhạc du dương, âm thanh vừa đủ nghe, khiến cho tâm trạng thật thoải mái thả lỏng.
Đang nghe Quý Hi nhận ra giai điệu của bài hát quen thuộc, nàng lập tức biết được đó là bài nào, “ Thích Ngươi”, bởi vì nàng đã từng hát bài này. Bài hát này trước đó các nàng đã cùng nhau nghe ở quán bar, sau đó lại cùng nhau song ca trong KTV.
Quý Hi phát hiện, mỗi lần nghe qua bài hát này một lần, nàng đều cảm thấy sẽ mang đến một loại cảm thụ khác nhau. Ban đầu nàng chỉ coi đây là một bản tình ca ngọt ngào, sau đó song ca bài này với Kiều Chi Du xong lại cảm thấy ngọt như kẹo, nhưng hiện tại nghe, cảm giác chính mình đã bị ngọt đến thấu tim gan.
__________Ta thích đi theo ngươi như vậy, cho dù ngươi có dắt ta đi đến đâu…..
Vừa nghe nhạc, vừa nhìn ngắm phong cảnh trong xanh ngoài trời, Quý Hi hơi nghiêng người qua, thoáng nhìn vào kính trong xe, dừng lại trên thân ảnh của Kiều Chi Du, màu nắng vàng nhạt của mặt trời, đang chiếu rọi vào đôi bàn tay trắng nõn thon ngọn của nàng.
Qúy Hi an tĩnh nhìn lén góc cạnh khuôn mặt Kiều Chi Du, vẫn luôn đắm chìm nhìn ngắm, không làm chủ được biểu cảm, cười trong vô thức, có cảm giác hạnh phúc không nói lên lời.