Người ta thích chỉ có ngươi…

Xăm đè lên viết sẹo, kiểu gì cũng như che dấu chuyện gì đó.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, nàng bị Quý Hi hấp dẫn cũng bởi vì hình xăm này, quá đặc biệt.

“ Giống như …. Kỷ niệm của người ngươi thích sao?” Kiều Chi Du sờ lên đầu vai nàng, cười hỏi.

Quý Hi nhìn vào ánh mắt Kiều Chi Du, dù cho có nghe kiểu gì cũng không ra là Kiều Chi Du đang nói giỡn, hào hoãn lại, nàng nghiêm túc cố chấp mà trả lời: “ Ta từ trước tới giờ chỉ thích một mình ngươi.”

Trước kia nàng vẫn không hiểu như thế nào mới gọi là thích một người, nhưng giờ đây Kiều Chi Du đã dạy cho nàng biết, còn dạy thật sự hoàn hảo.

Những lời này mà từ miệng người khác nói ra, có lẽ nghe chỉ giống lời ngon tiếng ngọt, nhưng từ miệng Quý Hi mà nói ra, chỉ cảm thấy ở đây là nghiêm túc thật sự.

Kiều Chi Du bất ngờ bị Quý Hi tán tỉnh không kịp phòng ngừa, có cảm giác tim mình đã bị cô gái này nắm chặt gắt gao. Thật ra trước khi gặp gỡ Quý Hi, nàng cũng không biết thích là như thế nào, cũng không thể ngờ được chính mình cũng sẽ có ngày động tâm như thế.

Quý Hi nắm lấy bàn tay Kiều Chi Du đang đặt trên đầu vai nàng, cúi đầu xuống nhìn nhìn, giống như là có tâm sự.

Nàng không nói cho người khác biết chuyện cũ của hình xăm này bao giờ, ngay cả Khương Niệm cũng không biết được chi tiết. Khương Niệm cũng chỉ biết được trên vai nàng có sẹo, nàng muốn xăm lên để che đi.

“ Trước đó hai năm Khương Niệm đã xăm cho ta, cũng có thể xem như là một khởi đầu mới đi.” Quý Hi cúi đầu nghĩ nghĩ, bình tĩnh như không có chuyện gì mà nói, “ Trước kia cuộc sống trôi qua không mấy dễ dàng, hiện tại mọi chuyện đều đang tốt dần lên.”

Nói sơ thật đơn giản, nhưng những năm tháng phải trải qua thì thật lâu dài, là từng ngày nhẫn nhịn chịu đựng cùng cố gắng không ngừng nghỉ. Nàng còn nhớ rõ, khi mình còn nhỏ chỉ luôn mong nghĩ cho mình lớn lên thật mau, càng nhanh càng tốt, để khi đó chính bản thân mình có thể tự kiếm ra tiền. Nói đến cũng lạ, giống như là từ khi có hình xăm, hết thảy mọi chuyện của nàng đều trở lên may mắn hơn, vừa có được công việc tốt, vừa gặp gỡ được người mình thích.

Mỗi khi thấy Quý Hi như vậy, Kiều Chi Du đều cảm thấy không được thoải mái, nàng thiết nghĩ, chỉ cần về sau mình sẽ cố gắng không để nàng ấy phải gánh chịu chút gian khổ nào nữa.

“ Vết sẹo nơi này thì sao?” Kiều Chi Du nói.

“ Ngươi sờ ra được?” Sau khi làm xong hình xăm, nếu không nhìn kỹ, kiểu gì cũng không thấy trên vai có sẹo.

“ Ân, là một mảnh rất lớn.” Kiều Chi Du lại sờ sờ, tò mò hỏi, “ Làm sao lại có?”

Quý Hi an tĩnh một lát, Kiều Chi Du đã hỏi đến chuyện mẫn cảm nhất của nàng, nàng có ý định chỉ muốn chôn thật sâu cất giấu vào đáy lòng, chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai nghe. Nhưng tựa như, nàng cũng không để ý lắm đến chuyện nói cho Kiều Chi Du biết.

Trực giác của Kiều Chi Du cho nàng biết viết sẹo này còn có chuyện cũ, nàng nhìn kỹ khuôn mặt Quý Hi lần thứ hai, vẫn không nhịn được mà hỏi: “ Ngươi ở Dung thành từ bé đến lớn sao?”

“ Ân…” Quý Hi vừa mới trả lời, điện thoại bên cạnh bỗng nhiên rung rung lên.

Quý Hi muốn đứng lên cầm điện thoại, nhưng Kiều Chi Du đã khom lưng cầm lấy đưa đến cho nàng.

Điện thoại hiện lên là Quý bà gọi.

“ Nãi nãi.”

Quý Hi nghe điện thoại, Kiều Chi Du yên lặng ngồi bên cạnh giường nhìn nàng, duỗi tay ra giúp nàng vén lại mấy sợi tóc, lại xoa xoa đầu, xoa xoa bóp bóp mặt. Quý Hi ngẩng lên nhìn Kiều Chi Du cười cười, sau đó né tránh, sau đó, sự tươi cười của nàng dần phai nhạt đi.



Kiều Chi Du có thể nghe thấy mơ hồ tiếng nói chuyện từ đầu dây bên kia, nhưng không nghe rõ được nội dung là gì. Bất quá nhìn thất Quý Hi im lặng nhíu mày, giống như là có chuyện gì đó xảy ra.

“ ……….. Khoảng thời gian trước chân bà ngươi đã có dấu hiệu đau, nhưng bà ấy vẫn cố làm việc, còn không cẩn thận bị ngã, đã đau một tuần rồi, ta nói bà ấy để ta nói cho ngươi biết, nhưng bà ấy không chịu, sợ làm ảnh hưởng đến công việc của ngươi. Này ta nói thật a, ngươi vẫn lên trở về xem qua một cái, mang bà ấy đến bệnh viện kiểm tra, việc này cũng thể để chậm trễ thêm……..”

Người nói chuyện ở đầu dây điện thoại bên kia là hàng xóm của bà, ông trần, cũng chính là ông của Trần Húc.

“ Hôm nay ta về liền, làm phiền ngài rồi.” Quý Hi nói đơn giản vài câu, sau đó gắt điện thoại.

“ Có chuyện gì sao?” Kiều Chi Du ở bên cạnh cũng nghe được đại khái nội dung, “ Phải về nhà sao?”

“ Bà ta bị té đau chân, ta phải trở về xem qua bà.”

“ Có nặng lắm không?” Kiều Chi Du nghe thấy nội dung gọi đến có vẻ cần gấp, vì thế nói, “ Để ta về cùng ngươi.”

“ Không quan trọng, ngươi nghỉ ngơi đi, còn phải ở cùng tiểu kiều tổng nữa.” Phản ứng đầu tiên của Quý Hi là cự tuyệt. Đầu tiên là nàng không muốn Kiều Chi Du phải vất vả chạy tới chạy lui, nguyên nhân thứ hai là nàng nghĩ Kiều Chi Du sẽ không chịu nổi hoàn cảnh sống ở nông thôn.

Kiều Chi Du do dự, vẫn nói, “ Ta không yên tâm ngươi.”

“ Không cần phải lo lắng.” Quý Hi chấn an nàng.

Kiều Chi Du cũng không tiếp tục kiên trì, “ Đi buổi sáng luôn sao?”

“ Ân, ngồi xe ngoài đi nhanh lắm.”

Quý Hi mở điện thoại ra đặt vé xe, tính toán thời gian, liền mua một chuyến 2 tiếng sau chạy. Phải đi vội vã, nàng chỉ thu dọn ít đồ đơn giản, Kiều Chi Du lái xe đưa nàng ra bến xe.

Không đụng phải ngày lễ, bến xe chỉ có vài người, ít đến đáng thương.

Quý Hi tháo dây an toàn ra.

“ Bảo Bối.” Kiều Chi Du gọi Quý Hi lại, nàng càng ngày càng yêu thích gọi Quý Hi như vậy.

Quý Hi quay đầu lại.

Kiều Chi Du dắt tay nàng, dặn dò một phen: “ Có chuyện gì cũng phải gọi điện thoại nói cho ta biết, nhớ không.”

“ Ân, ngươi về nhà đi.”

Sau khi Quý Hi xuống xe, Kiều Chi Du nhìn từ cửa sổ xe ra ngoài, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh vội vàng của Quý Hi mà thất thần. Nàng biết trong lòng Quý Hi có nàng, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy các nàng khi ở bên nhau vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó_______-

Vẫn còn tồn tại vách ngăn ngăn cách. Hoặc nói đúng hơn, Quý Hi giống như chưa có sự tin tưởng với nàng.

Quý Hi đã phải trải qua nhiều gian khổ, cũng không dễ dàng gì, nàng thật sự rất muốn thay cái hũ nút này gánh một phần, chỉ cần nàng ấy chịu chia sẻ, nàng nguyện ý sẵn sàng làm mọi thứ, nhưng trước mắt vẫn thật khó khăn để đạt được điều đó.

*



Bởi vì một cuộc gọi, mà toàn bộ ngày nghỉ cuối tuần của Quý Hi cũng không còn, không được nghỉ ngơi.

Tình trạng của Quý bà không đươc tốt lắm,vỗn dĩ lão nhân đã bị loãng xương trước đó, cho lên xương dễ bị gãy. Muốn biết cụ thể còn phải đi đến bệnh viện kiểm tra mới biết được.

Quý Hi quyết định đưa Quý bà đến Bắc Lâm điều trị, già rồi cứ để chân đau kéo dài như vậy cũng không được, mà điều kiện chữa trị ở Bắc Lâm cũng rất tốt, đúng lúc làm kiểm tra kỹ càng, cũng tiện cho nàng chăm sóc hơn.

Quý bà đồng ý, chủ yếu là bởi vì nghe Trần Húc nói có quen biết với một bác sĩ Khoa Chỉnh Hình giỏi, rất am hiểu về bệnh này. Nghe thấy có người quen làm trong bệnh viện, lão giân gia mới yên tâm.

Quý bà có hai người con trai cùng một người con gái, đều sớm đã có gia đình riêng, thấy bà lão bị bệnh còn không chịu đi khám, mấy người đó cũng không mấy quan tâm, mỗi tháng chỉ cho ít tiền sinh hoạt.

Lúc lão nhân gia bị thương, mấy người đó chỉ nói là không có thời gian, hoặc nói không hiểu rõ cách đi đến bệnh viện khám, dù sao đều là cố ý nói đúng tình hợp lý để đổ lên đầu Quý Hi đi làm.

Trong tiềm thức của đám người này, cô gái này được nhận nuôi, đã ăn không uống không nhiều năm như vậy, hiện tại đã đi làm, cũng lên báo đáp chút gì đó, đấy là lẽ đương nhiên.

Mặc kệ thái độ của những người khác là gì, chuyện chăm sóc Quý bà, Quý Hi cũng không có nửa câu oán giận, khi còn nhỏ Quý bà rất thật tâm chăm sóc nàng, tất cả nàng đều được nàng ghi nhớ trong lòng.

Quý bà đã nhiều tuổi, nhìn vào liền hiểu được, cái gì con trai con gái ruột, nàng đều hiểu rõ trong lòng, tất cả đều không bằng đứa cháu gái không cùng huyết thống.

Đến bệnh viện khám đều là do Trần Húc giúp đỡ, bao gồm lúc nằm viện hắn cũng giúp đỡ được không ít việc vội, Quý Hi vốn không muốn làm phiền Trần Húc, nhưng Quý bà vẫn chỉ tin tưởng Trần Húc.

Kết quả kiểm tra đã có, cũng may không phải là gãy xương, chỉ là viêm xương khớp, đầu gối tụ dịch, chỉ là việc tụ dịch có chút nghiêm trọng, yêu cầu phải lấy ra. Tuy rằng không cần phải làm phẫu thuật, nhưng vẫn phải nằm viện điều trị.

Quý Hi cũng phải xin nghỉ phép ba ngày, sau đó tính mời một hộ lý đến chăm sóc. Nàng cũng không thể lúc nào cũng có mặt ở bệnh viện.

Ở lại bệnh viện ba ngày, phòng ở chung không phải phòng đơn, giường bên cạnh cũng là một lão thái thái, tính cách hiền hoàn, rất hay nói chuyện, cho lên cho dù ở bệnh viện cũng không cảm thấy khó chịu. Mỗi một câu mở miệng đều nói cháu gái của ngươi thật hiếu thảo, cháu ngươi thật xinh đẹp, hống đến khuôn mặt Quý bà lúc nào cũng lộ ra vui vẻ hớn hở.

Chăm sóc người bệnh là một việc khiến người khác thật mệt mỏi, mới có hai ngày, Quý Hi liền trở lên tiều tụy hơn rất nhiều.

Chuyện bà đến Bắc Lâm nằm viện, Quý Hi vốn định nói cho Kiều Chi Du biết, nhưng đúng lúc Kiều Chi Du lại phải đi công tác, nàng liền không nói đến. Công việc đã đủ bận rộn, nàng không nghĩ làm cho Kiều Chi Du thêm lo lắng.

Kiều Chi Du sau khi đi công tác về mới biết được Quý Hi một mình ở bệnh viện chăm sóc bà, hôm đó nàng phát hiện Quý Hi không có đến công ty đi làm, gọi điện thoại mân mê hỏi một hồi mới biết. Nếu không hỏi, cái hũ nút này khẳng định không chịu nói.

“ Tình huống của bà thế nào rồi?”

“ Còn tốt, không có gãy xương, chỉ ra viêm khớp gối tụ dịch, làm đầu gối xưng lên, đi lại không tiện, lấy dịch ra liền không có việc gì.”

“ Ta tan làm lập tức qua đó.”

Quý Hi nói: “ Không cần đâu, ngươi nghỉ ngơi trước đã, không phải vội vàng qua đây.”

Kiều Chi Du lại hỏi: “ Bà thích ăn cái gì? Lát ta mang qua.”

“ Không cần phải chuẩn bị gì.”

“ Quý lão sư, ta tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên gặp người nhà ngươi, người còn muốn ta tay không đến đó sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play