Mới ngày đầu xa, đã nhớ ….
Gió thổi phất phơ mái tóc của Quý Hi, mắt nàng híp híp dưới ánh nắng mặt trời, trước mắt hiện ra gương mặt của một thanh niên xa lạ.
“ Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Trần Húc.” Trần Húc nói xong, cố tình làm ra động tác cổ quái xoay xoay cổ, động tác bắt trước rất sống động, “ Trần ngày rằm.”
Nghe thấy đối phương nhớ đến biệt danh, lúc này ký ức của Quý Hi mới đả thông. Nàng nhìn thân ảnh mảnh khảnh của thanh niên trước mắt, mới lạnh nhạt nói: Ngươi gầy đi thật nhiều.”
“ Lúc vào đại học ta đã gầy đi mấy chục ký.” Trần Húc cười nói: “ Bớt mập, thân hình cũng đẹp lên.”
“ Ân.”
Trí nhớ của Quý Hi rất tốt, nhưng lại có tính lựa chọn để nhớ, thường nàng chỉ nhớ kỹ một số đặc điểm của đối phương. Nàng còn nhớ rõ Trần Húc, Trần Húc là bạn học của nàng khi còn học cấp hai, đến nỗi vì sao mà nhớ rõ, thì cũng đại khái là do toàn bộ lớp học khi đó chỉ có mỗi nàng và hắn là thật sự học hành, ngoài ra trong lớp toàn mấy trường hợp hỗn tạp cuội phá. Cho lên lúc đó trong lớp mấy đứa học giỏi đều được coi như là “ Khác loài.”
Sau đó, Quý Hi thi vào được trường cấp ba trọng điểm tốt nhất của huyện, Trần Húc thì lại hơi thiếu điểm, cho lên theo học tại trường hạng 4 cấp 3. Lại sau đó, Trần Húc dọn ra khỏi nông thôn, vậy lên từ đó đến nay hai người vẫn chưa gặp mặt qua.
Lại phải nói, đều đã là chuyện của mười năm trước.
“ Để ta giúp ngươi.”
“ Không cần.” Quý Hi nói.
Trần Húc vẫn là cố ý giúp Quý Hi kéo rương hành lý:
“ Không có việc gì, ngươi trước kia đã giúp ta nhiều rồi.”
Rương hành lý tiếp tục phát ra tiếng ù ù bên tai, hai người đi dọc theo con đường quen thuộc, hướng thẳng vào sân nhà mà đi.
“ Vừa mới đi bộ trên núi, tính ra là từ sau khi tốt nghiệp cấp hai ta và người vẫn chưa gặp qua nhau? Ta lần này trở về là để thăm ông nội của ta.” Trần Húc vừa đi vừa nói chuyện, “ Ta nghe nói ngươi thi đậu Q đại, vẫn là trạng nguyên khối khoa học tự nhiên, quá lợi hại đi.”
Quý Hi cười nhợt nhạt, nàng trong ấn tượng của Trần húc là người nói rất ít, lại còn có điểm tự ti, dù sao thì cũng không phải như bây giờ. Có thể thấy được thơi gian trôi qua đã thay đổi được rất nhiều thứ.
“ Ngươi ở lại Bắc Lâm làm việc sao?
“ Ân.”
“ Ta cũng đang ở Bắc Lâm, bất quá hiện tại ta vẫn chưa tốt nghiệp, còn đang thực tập ở bệnh viện.”
“ Chúc mừng, đã thành được bác sĩ.”
“ Lâu như vậy rồi mà ngươi còn nhớ rõ?”
“ Nhớ rõ.”
…………
Vừa đi đường vừa nói chuyện phiếm vài câu. Gặp được bạn học 10 năm không gặp, Trần Húc lại có chút kích động. So sánh với Quý Hi, lại có vẻ nhạnh nhạt quá mức, nhìn không ra được cảm xúc có gì gợn sóng.
“ Ngươi giống như là không thay đổi chút nào.” Trần Húc không khỏi nói ra.
“ Phải không?”
“ Hình như vậy.” Trần Húc cười nói.
Quý Hi không phản bác, đã qua nhiều năm như vậy rồi, xác thực nàng vẫn không thay đổi, vẫn như khi xưa vì mục tiêu của bản thân mà cố chấp theo đuổi, chẳng qua là qua mỗi giai đoạn thì mục tiêu sẽ thay đổi khác nhau.
Trần Húc nhiệt tình mang hành lý của Quý Hi đến nhà. Hai người bọn họ ở cùng một xóm, nhưng lại không gần nhau, đi lên vài căn nữa mới tới nhà Trần Húc.
Trong mảnh sân nhỏ, có thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa đang bồi lão nhân gia nói chuyện phơi nắng, thiếu nữ thân hình nhỏ xinh, đang ôm lấy cây đàn gita trong lòng, nghiêng đầu nhàn nhã cười nhỏ, giọng nói uyển chuyển dễ nghe. Ở nông thôn, có thể nhe được giọng nói như vậy, cũng là rất kỳ diệu.
Nghe thấy tiếng kéo rương hành lý kéo đi ngày càng đến gần, cơ hồ Quý Nam cùng bà đồng thời ngẩng đầu lên xem.
“ bà bà, ta đã trở về.” Quý Hi thoáng gọi to.
“ Đã về rồi à.” Quý bà nhiệt tình lên, nét vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt. Biết là hôm nay cháu gái sẽ về, vậy lên còn cố ý ngồi sẵn ở sân đợi chờ.
Quý Nam nhìn thấy Quý Hi, hai mắt đều tỏa sáng, nàng đặt cây gita sang một bên, vội vàng đứng dậy, “ Tỷ, ngươi đã ăn cơm chưa, ta đi hâm lại cơm cho.”
“ Không cần hâm lại, ta đã ăn rồi.” Quý Hi gọi Quý Nam lại, lúc còn ngồi trên xe, nàng đã tùy tiện ăn qua ổ bánh mì. Nàng không ăn nhiều, có đôi khi vội làm, đều sẽ quên mất chuyện đi ăn cái gì.
Quý Nam tươi cười, trước tiên cầm lấy hành lý của Quý Hi mang về phòng. Quý Hi cũng theo đi vào nhà, rót ly nước uống.
Trong nhà vẫn rách nát như xưa, ánh sáng không được tốt lắm, so với bên ngoài còn lạnh hơn.
“ Tỷ ngươi lần này ở lại mấy ngày?” Quý Nam đoạt lấy ly giúp Quý Hi rót nước.
“ Quốc Khánh, Trung Thu đuợc nghỉ 8 ngày.” Quý Hi nói.
“ Có thể nghỉ ngơi tốt rồi, ta thấy ngươi lúc nào cũng phải tăng ca.”
“ Ngươi thì sao, trường học tới đâu rồi?” Quý Hi uống nước, hỏi han.
“ Còn tốt, vẫn còn học được. Có ngươi ở nhà thì tốt rồi, ta có thể hỏi ngươi.”
Quý Nam cười rộ lên lộ ra má lúm đồng tiền, thực ngọt, tuy nói là chị em lớn lên cùng nhau, nhưng tính cách của Quý Nam so với Quý Hi vẫn rộng rãi hơn nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn rất nhiều. Từ nhỏ đã có tỷ tỷ chiếu cố, cho lên lớn lên cũng không phải trải qua giống nhau.
Rót hai chén nước, Quý Hi cùng Quý Nam trở lại sân nhỏ, lúc này phát hiện ra Quý bà đang nôi kéo Trần Húc nhiệt tình nói chuyện phiếm, ai không biết còn tưởng rằng đây mới thực sự là cháu của bà. Người già đều như thế, đặc biệt khách sáo nhiệt tình.
Quý Hi đi đến gần: “ Uống nước đi.”
“ Cảm ơn.” Trần Húc nhận lấy ly nước từ tay Quý Hi.
“ Hi Hi, các ngươi trước kia là bạn học đúng không.” Quý bà nhớ tới chuyện cũ vài năm trước, “ Khi đó hai người các ngươi tan học, liền mang cái ghế dài ra cùng nhau làm bài tập, ta còn nhớ rất rõ đấy., khi đó Trần Húc còn không được cao như vầy, hiện tại lớn lên rồi lại thật cao, lại gầy đi nữa.”
Trần Húc nghe xong, “ bà còn nhỡ rõ sao, ta thích ăn khoai lang khô, mỗi lần ta đến ngài còn cho ta thật nhiều. Ăn không hết còn mang về, lúc đó ta thật ngại ngùng.”
Người đã có tuổi đều thích kể lại mấy câu chuyện gà mao tỏi đã cũ, Quý bà cũng không ngoại lệ, nàng cân nhắc một lát, cười tủm tỉm hỏi Trần Húc, “ Ngươi có bạn gái chưa nha?”
Quý bà vừa hỏi đến vấn đề này, Quý Hi lập tức cảm giác thấy có chuyện chẳng lành sắp tới.
Trần Húc cười gượng: “ ………… Vẫn chưa có.”
“ Hi Hi cũng không có bạn trai.” Quý bà thấy vậy muốn châm lửa. Nàng đã ngóng trông việc kết hôn của Quý Hi từ lâu, không phải mới một hai ngày. Đặc biệt là ở đây, có rất nhiều cô gái mới 20 tuổi đã lấy chồng sinh con. Trước kia lúc Quý Hi còn đi học, còn không dám thúc dục việc này, hiện tại Quý Hi đã tốt nghiệp, Quý bà cảm thấy chuyện kết hôn, không thể vẫn luôn kéo dài mãi.
Quý Hi cảm thấy xấu hổ.
Trần Húc cũng hơi cảm thấy xấu hổ, không tiếng động mà nâng ly nước lên uống.
“ Hi Hi, Trần Húc còn đang học nghiên cứu sinh, hiện tại vẫn là bác sĩ.” Trưởng bối trong nhà chỉ cần nghe thấy được có người làm bác sỹ, công chức liền sẽ rất hâm hộ, nhưng ngược lại Quý Hi là một cô gái phải đi đến thành phố lớn một mình làm việc cố gắng, thì lại cảm thấy không tốt, không ổn định.
“ Các ngươi đều ở Bắc Lâm, ngày thường cũng có thể quan tâm chiếu cố lẫn nhau…”
“ Bà bà.” Quý Hi bất đắc dĩ đánh gãy lời Quý bà, nói “ Bắc Lâm rất lớn.”
“ Không sao cả.” Trần Húc giảm bớt sự xấu hổ, thuận miệng lại hỏi Quý Hi, “ Bạn học, nếu không thêm ta cái phương thức liên hệ đi?”
Quý Bà nghe thấy, vui vẻ cười híp mắt, nếp nhăn trên khuôn mặt đã muốn nở hoa, chỉ ước gì mau chóng đem hai ngươi tác hợp ở bên nhau.
Lúc mặt trời lặn, nhưng ngọn núi cao chạy dài ở nơi xa, dần dần bị ánh hoàng hôn chiều tà bao phủ lấy. Cảnh hoàng hôn ở nông thôn không thể nói là kém hơn ở thành phố, thậm chí ở đây còn tự nhiên đẹp đẽ hơn.
Dọn ra ngoài sân một cái bàn nhỏ, mang lên vài món thức ăn, ba người liền cùng nhau ngồi ăn cơm tối.
Biết Quý Hi về nhà, cho lên bữa cơm tối hôm nay cũng phong phú hơn, Quý bà còn cố ý hầm gà cho nàng ăn.
“ Ngươi ăn nhiều một chút, nhìn ngươi thật gầy.” Quý bà gắp đồ ăn cho Quý Hi, “ Ở bên ngoài khẳng định là không chịu ăn uống tốt.”
Quý Hi một miệng nhỏ ngồi ăn cơm, trong lòng ấm áp tràn đầy. Tuy nói nàng là con nuôi, nhưng Quý Bà không bao giờ xem nàng là người ngoài mà đối xử. Nàng còn nhớ rõ lúc trước thời điểm vừa tới Quý gia, nàng chưa bao giờ dám ăn thịt với đồ ăn, vẫn là Quý bà gắp vào chén cho nàng, lúc đó nàng mới dám mạnh dạn hơn mà ăn.
Nếu không phải còn có bà và em gái, nàng khẳng định căn bản liền không biết như thế nào gọi là tình thương, cũng sẽ không có suy nghĩ sẽ trở lại nhìn xem.
Vừa ăn cơm được một lát, Quý bà hướng tới Quý Hi nháy mắt nói chuyện: “ Đứa cháu Trần gia kia khá tốt, gầy xuống nhìn đẹp hơn nhiều.”
Quý đã rõ suy nghĩ trong lòng bà: “ Bà, ngươi đừng nói bậy, làm cho ngườ ta xấu hổ.”
“ Như thế nào là nói bậy? Ta thấy các ngươi rất hợp nhau.”
Qúy Bd nhìn sang Quý Nam, nghĩ muốn lôi kéo nàng giúp đỡ, “ Nam Nam, ngươi thấy có phải hay không?”
Quý Nam giả ngu, không nên tiếng ngoan ngoãn ăn cơm, hiện lên mặt biểu tình, ta không hiểu gì hết đừng hỏi ta.
“ Tuổi này của ngươi cũng lên xem sét đối tượng đi. Cũng không thể lúc nào cũng ở bên ngoài lăn lội một mình nữa.” Quý bà tâm tâm niệm niệm, nói đi nói lại đề tài này.
Quý Hi ăn cơm, nghẹn lời, nếu mà nói ra mình đang hẹn hò bạn gái, không chừng sẽ đem nhân gia dọa cho hư mất. Nàng không nói nhiều, chỉ là trả lời cho có lệ nói: “ Ân, có thích hợp ta sẽ tìm.”
Có đôi khi Quý Hi nghĩ, không có ai quản nàng hay không có ai dậy dỗ nàng cũng có chỗ tốt, độc lập một mình như hiện tại, mọi chuyện nàng đều có thể tự làm chủ. Không có nhiều băn khoan đối với mọi thứ.
Quý bà khôn khéo, vòng trở về: “ Trần Húc không phải rất thích hợp sao.”
Quý Hi nhíu mày, chạy nhanh nói qua chuyện khác, “ Chân ngươi đã đỡ hơn chưa? Ngày mai ta mang ngươi đi bệnh viện kiểm tra qua.”
“ Nghỉ ngơi mấy ngày khá hơn nhiều rồi, không cần đi.” Quý bà xua tay lắc đầu, giọng ghét bỏ bĩu môi lải nhải: “ Đi bệnh viện lại phải tiêu tiền uổng phí lắm.”
“ Không cần phải tiết kiệm tiền.” Quý Hi khuyên, “ Vẫn là đi kiểm tra cho tốt, đúng lúc ta được nghỉ, có thời gian rảnh.”
Nói sao Quý bà cũng không chịu đi, bướng bỉnh thật sự, nói là không có việc gì, tự mình có thể lo được, còn có thể đi lại làm việc.
Quý Hi không phân rõ được thật giả, có rất nhiều lúc bà nói thân thể không được thoải mái, hy vọng nàng có thể tự mình về thăm nàng.
Điệ thoại vang lên, Quý Hi mở khóa xem, quả nhiên là Kiều Chi Du.
Gửi hình ảnh, thêm hai tin nhắn.
“ Đang ăn cơm tối.”
“ Ngươi ăn chưa?”
Ảnh chụp Kiều Thanh đang ngoan ngoãn ăn cơm, mắt lại thấy, bàn ăn sang trọng, đồ ăn tinh xảo bày lên, bữa tối thật thịnh soạn.
Quý Hi yên lặng nhìn chằm chằm hình chụp trên màn hình, nàng biết nàng cùng Kiều Chi Du có sự chênh lệnh, nhưng khi nhìn đến bức ảnh này, cảm nhận được sự đối lập…… Loại chênh lệnh này ….. sao có thể so được.
Nàng trả lời lại Kiều Chi Du: “ Ta cũng đang ăn.”
Kiều Chi Du hồi lại: “ Ăn gì vậy?”
Quý Hi nhìn đền lỗ hổng trên chiếc bàn gỗ đơn sơ cùng vớt vết sứt mẻ của bát đĩa, nàng do dự, không chụp ảnh lại, mà đánh chữ trả lời: “ Cà Tím, thịt gà.”
Qua một lát, Kiều Chi Du gửi đến tin nhắn thoại vài giây.
Quý Hi mở lên xem, áp điện thoại lên tai, thanh âm ôn nhu đầu dây bên kia nghe muốn mệnh: “ Hôm nay ta đi theo Lý a di học làm vài món ăn, chờ ngươi trở về ta làm cho ngươi ăn.”
Tin nhắn thoại này, làm cho Quý Hi phải mở đến hai lần nghe đi nghe lại.
Mới qua ngày đầu tiên, liền nhớ nàng rồi …