Chua xót..
Quý Hi nói trong điện thoại kêu Kiều Chi Du đừng đến đây. Đã nhiều năm trôi qua, nàng đã sớm quen với việc chỉ dựa vào bản thân mình, cho dù là lúc ốm đau, nàng cũng không cần có người ở cùng, không cần người chăm sóc mình.
Kiều Chi Du không thèm nghe những lời cứng đầu của Qúy Hi, “Bữa sáng ăn chưa?’’
“Chuẩn bị ăn.’’ Qúy Hi còn đang nằm khó chịu ở trên giường, thật ra nàng cũng không có chuẩn bị ăn.
“Vậy nằm nghỉ ngơi trước đi, lát ta mang bữa sáng qua.’’ Kiều Chi Du liền biết rằng thế nào nàng cũng chưa ăn.
Qúy Hi nhíu mày lại, “ Ta ……….”
‘’ Còn ngoan cố,’’ Kiều Chi Du chặn đứt lời Qúy Hi nói, ‘’ Chờ ta.’’
Nàng nói ‘ chờ ta’,thực nhẹ, mở miệng dỗ người, đúng là loại Qúy Hi thích nghe nhất. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Qúy Hi còn để điện thoại ở bên tai, không nghĩ ra, nàng vì sao lại muốn quan tâm mình như vậy.
Hôm nay thời tiết cũng giống như tâm trạng của Qúy Hi, đều là đang âm u. Mặc dù đã kéo rèm cửa ra, trong phòng vẫn không thoáng mát, Qúy Hi mở đèn, trong phòng sáng lên một chút, làm cho bản thân cũng thoải mái hơn được ít.
Nói chuyện một hồi lại đau họng, Qúy Hi bước xuống giường, nghĩ đi lấy ly nước lại đây, thế nhưng ly thủy tinh không biết làm sao trượt một cái bể tan xuống sàn, trên sàn tràn đầy những mảnh vỡ thủy tinh.
Nhìn một đống thủy tinh vỡ vụn trên sàn nhà, Qúy Hi sờ sờ cái trán, ngồi xổm xuống thu dọn lại một chút. Vừa chuẩn bị ngồi xuống, đau óc nàng bỗng dưng quay cuồng, một trận tối đen, nàng nhanh chóng vịn tay vào tường, cho bản thân đứng vững lại.
Sinh bệnh chính là như vậy, cơ thể không giống như mọi ngày được.
Không bao lâu, tiếng đập cửa vội vã vang lên. Qúy Hi đi ra mở cửa, là Kiều Chi Du đang ở đó, trong tay còn xách theo một túi đồ ăn sáng.
Có lẽ là đến gấp Kiều Chi Du hôm nay không có trang điểm xinh đẹp như mọi khi, một bộ dáng đúng như ở nhà không có trang điểm.
‘’Sắc mặt khó coi như vậy, còn nói không có việc gì.’’ Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi đôi môi đều đã tái nhợt lại, một bộ dáng ỉu xìu, nàng đang đứng ở cửa, dùng bàn tay sờ sờ cái trán của Qúy Hi, quả nhiên rất nóng.
Qúy Hi thấy Kiều Chi Du sờ trán mình, đến thật gần, nhất thời nàng không biết nói gì, cả người chỉ biết an tĩnh đứng đó.
‘’ Có nhiệt kế không?’’ Kiều Chi Du hỏi.
‘’ Sốt nhẹ thôi, uống chút thuốc là được rồi.’’ Qúy Hi cảm thấy mình đang mang đến phiền phức cho Kiều Chi Du, ‘’Đã nói không có gì, sao ngươi lại còn đến đây làm gì.’’
‘’Không yên tâm về ngươi.’’ Kiều Chi Du nói.
Trực tiếp gặp mặt nghe nàng nói những lời này, Qúy Hi dừng lại không nói nữa.
Kiều Chi Du đóng cửa lại, ‘’ Ăn sáng đi rồi cùng ta đi bệnh viện.’’
‘’Không cần đi bệnh viện.’’ Qúy Hi nói.
Kiều Chi Du cười, ‘’Sợ bị chích à.’’
Qúy Hi: ‘’Không phải. Không cần thiết như vậy.’’
‘’Bị bệnh thì thành thật nghe lời đi, Tiểu kiều tổng còn sợ ngươi cứng đầu đó.’’ Kiều Chi Du thuận miệng nói.
Kiều Chi Du mua bữa sáng ở dưới lầu, bao gồm cháo trắng, trứng gà, còn có một ít canh, đều là loại đồ ăn nhạt cho người ốm.
‘’Cháo có chút nóng, ngươi ăn cẩn thận.’’ Kiều Chi Du lấy trứng gà đã luộc ra, không quen làm mà bóc từ từ, bóc được một nửa rồi đưa vào tay Qúy Hi.
Qúy Hi không lấy, ‘’Ngươi ăn đi.’’
‘’Ta ăn rồi.’’ Kiều Chi Du thấy Qúy Hi không nhận trứng gà, lại không chịu uống cháo, nàng mang đến trước mặt Qúy Hi, nhìn chằm chằm nàng cười cười, hỏi: ‘’Ngươi muốn ta đút mới ăn sao?’’
‘’Cảm ơn.’’ Qúy Hi lúc này mới chịu nhận lấy trứng gà, vẫn còn đang ấm,vỏ trứng được bóc rất tốt. Nàng cúi đầu cắn một miếng nhỏ, chưa ăn uống gì, ăn trứng luộc cũng không có vị gì, liền càng ăn càng không biết là hương vị gì.
‘’Ăn nhiều một chút.’’ Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi ăn.
‘’Qúa nhiều ta ăn không hết, ngươi cũng ăn ít đi.’’ Qúy Hi chỉ đến phần canh.
Kiều Chi Du thấy, cũng cầm đũa lên, hỗ trợ ăn bớt đi.
Qúy Hi dùng muỗng nhỏ quấy cháo, ngẫu nhiên ngẩng đầu quan sát Kiều Chi Du, nghĩ thầm, thôi thì xem nàng như tỷ tỷ cũng tốt, một người tỷ tỷ thật tốt với mình,giống như là tỷ tỷ khi còn bé nàng quen.
Cách đây 1km có một cái bệnh viện, Kiều Chi Du đi xe tới, có xe càng tiện đi hơn.
Đến bệnh viện.
Qúy Hi một bên đo nhiệt độ.
Sốt 39 độ.
‘’ Sốt 39 độ mà nói là nhẹ?’’ Kiều Chi Du nói với Qúy Hi ngay cả nhiệt độ cơ thể của bản thân mình mà còn không biết rõ.
Trong nhà không có nhiệt kế, Qúy Hi đúng là không có đo qua.
Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi đang mơ mơ hồ hồ, nói: ‘’ Khó trách hôm nay ngây ngốc như vậy. Nóng quá choáng váng đầu rồi.’’
Qúy Hi: ‘’…………’’
Qúy Hi nhớ tời lần gần đây nhất đến bệnh viện, thật sự là đã rất lâu rồi không còn nhớ rõ nữa.
Đại khái chắc là ba năm trước, vào một hôm nàng cũng bị sốt nặng. Lúc ấy nàng ở cửa phòng khám một mình, tự đi lấy thuốc, một mình ngồi truyền nước biển.
Có người nói đi đến bệnh viện một mình thì là quá cô độc rồi, nhưng Qúy Hi cảm thấy vẫn bình thường, cũng chẳng sao cả.
Cồn sát lên da mang lại cảm giác lạnh lẽo, tay mảnh khảnh của Qúy Hi, trắng nõn, tìm thấy mạch máu thật dễ, đến lúc nhìn thấy y tá lấy kim tiêm ra, nàng quay mặt sang chỗ khác, không nhìn đến.
Kiều Chi Du ngồi ở bên cạnh Qúy Hi, thấy nàng biểu hiện như vậy, vì thế nắm lấy tay phải của nàng, lặng lẽ nắm vào trong lòng bàn tay của mình.
Một động tác rất nhỏ, nhưng Qúy Hi trong nháy mắt giống như là bị giật điện vậy, nàng nâng mắt lên nhìn Kiều Chi Du.
‘’Đau một chút thôi là xong.’’ Kiều Chi Du an ủi nàng.
Ta không sợ đau, bốn chữ này Qúy Hi không nói với Kiều Chi Du mà chỉ nghĩ thầm, nàng cúi đầu xuống, ánh mắt toát lên sự ảm đạm.
Ba chai nước biển lớn, cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.
Qúy Hi xem Kiều Chi Du vẫn luôn ở bên cạnh mình, liền nói: ‘’ Ngươi đi về trước đi, ta ở đây một mình không sao hết.’’
Kiều Chi Du: ‘’Ta ở cùng ngươi.’’
‘’Ngươi về ở cùng với Kiều Thanh đi, nàng còn đang ở nhà một mình.’’
Kiều Chi Du nói nửa thật nửa giỡn: ‘’Tiểu kiều tổng nghe nói ngươi bị bệnh, còn cố nói đạo lý, nói ta phải chăm sóc ngươi thật tốt.’’
Qúy Hi mỉm cười. Bởi vì mình đối với Kiều Thanh là thật lòng chăm sóc, cho lên nàng mới quan tâm mình nhiều như vậy đi.
Truyền nước biển đúng là một việc thật sự mệt mỏi rã rời, hơn nữa tối hôm qua Qúy Hi còn không ngủ ngon được, lúc này ngồi đây, cơn buồn ngủ lại kéo đến, có điểm không chịu đựng nữa.
Khi nàng mơ mơ màng sắp ngủ, Qúy Hi nghe thấy bên tai có giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ: ‘’ Bây giờ ngươi dựa vào vai ta ngủ một lúc đi.’’
Qúy Hi theo thói quen tính nói: ‘’ Không cần như vậy.’’
‘’Qúy lão sư,’’ Kiều Chi Du quyết không bỏ qua, ‘’Mí mắt của ngươi đều đã nhắm vào rồi.’’
Đang truyền dịch trong phòng yên tĩnh, cho nên hai người nói chuyện rất nhỏ nhẹ, mềm nhẹ đến mức Qúy Hi cảm nhận như hai người đang thủ thỉ ái muội không rõ ràng.
Ngay lúc này nàng lại gật gù một cái.
Đột nhiên không chuẩn bị, Qúy Hi đầu nhẹ nhàng cúi xuống, tiếp theo nàng gối đầu lên vai Kiều Chi Du.
Kiều Chi Du đỡ lấy đầu Qúy Hi xong, chăm chú nhìn nàng, ‘’Ngủ một lát đi, đừng ương ngạnh nữa.’’
Qúy Hi dựa vào đầu vai Kiều Chi Du, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng không phải nước hoa,mùi hương này đúng hơn là mùi hương tự nhiên của nàng, chỉ có nàng mới có.
Tim lại đập nhanh lên.
Nàng không dựa lên đầu vai Kiều Chi Du lâu lắm, mà mẫn cảm rời đi.
‘’Làm sao vậy?’’ Kiều Chi Du thấy nàng ngẩng đầu lên.
‘’Còn tốt, không đến mức như vậy.’’
Kiều Chi Du cho rằng Qúy Hi ngại ngùng.
Quý Hi không dám cùng Kiều Chi Du có những cử chỉ thân mật nữa, nếu không trong đầu lại nảy sinh ra những suy nghĩ không được thuần khiết, nàng biết làm như vậy cũng không được tốt, nhưng mà nếu còn tiếp xúc như vậy nàng không thể ngăn cản bản thân có những suy nghĩ này được. Nói cách khác, nàng không thể xem Kiều Chi Du như bạn bè bình thường được. Tốt nhất là vẫn nên duy trì khoảng cách là cách tốt nhất.
Đợi truyền xong nước biển cũng đã là giữa trưa, hai người liền tìm một quán cơm gần đây ăn luôn cho tiện.
Qúy Hi ngày hôm nay so với mọi ngày đều buồn hơn, mơ hồ giống như là không nói lời nào, Kiều Chi Du lại cho rằng hôm nay nàng không được khỏe lên mới như vậy, cũng không nghĩ nhiều.
Trở lại chung cư.
Uống thuốc xong, Qúy Hi càng thêm mệt rã rời.
‘’Đi lên giường ngủ một lát đi, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ tốt hơn.’’ Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi hai mắt có quầng thâm, vừa nhìn là biết chính là ngủ không được nhiều.
‘’ Ân. Ngươi không cần ở lại đây cùng ta đâu …. Hôm nay cảm ơn.’’ Qúy Hi cảm thấy áy náy, bởi vì Kiều Chi Du cùng nàng ở bệnh viện rồi, lại còn ăn cơm cùng nàng.
Kiều Chi Du còn ở lại, Qúy Hi không cách nào đi ngủ ngon được.
‘’Ngươi đi ngủ trước đi, muộn một chút ta còn phải đi gặp khách hàng.’’
Quý Hi bị Kều Chi Du thúc giục lên giường nằm, nàng thật sự cũng đang rất mệt, lại vừa uống thuốc xong, đầu vừa nằm lên gối không bao lâu liền tiến vào giấc ngủ say.
Kiều Chi Du ngồi ở mép giường, yên lặng ngắm nhìn Qúy Hi đang ngủ say, không nhịn được lại cười lên, đáy mắt không giấu giếm sự yêu thích. Bản thân mình đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, cái Hũ Nút này sao còn chưa thông suốt được đi? Nói thật ra thì, nàng rất rất muốn Qúy Hi có thể chủ động với mình hơn một chút nữa……
Quý Hi cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, nàng mở mắt ra, trong phòng vẫn một màu xám xịt.
Nàng nhìn đồng hồ, đã hơn 4 giờ.
Ngủ đến không biết đất trời là gì.
Qúy Hi trên giường từ từ ngồi dậy.
‘’Tỉnh.’’ Kiều Chi Du từ trong phòng bếp đi ra.
‘’ Còn chưa đi sao, không phải nói còn có việc?’’ Qúy Hi ngoài ý muốn bất ngờ, nàng cho rằng Kiều Chi Du đã sớm rời đi rồi.
‘’Đang chuẩn bị đi.’’ Kiều Chi Du ngồi ở mép giường, lại lấy tay sờ sờ trán Qúy Hi, đã hạ sốt, ‘’Đỡ hơn chưa?’’
‘’Khá hơn rồi.’’’
‘’Ta mới vừa nấu cháo trong nồi cơm điện, buổi tối nhớ rõ ăn cháo rồi uống thuốc.’’ Kiều Chi Du ôn nhu nói, nghiêng mặt nhìn Qúy Hi với ánh mắt tràn đầy nhu tình như nước.
Qúy Hi nghẹn lời, Kiều Chi Du càng chăm sóc, càng đối xử tốt với mình, trong lòng nàng lại càng thêm hụt hẫng.
Kiều Chi Du cũng nhìn ra được cảm xúc của Qúy Hi có gì đó không được đúng, cả ngày đều rầu rĩ không được vui, nàng ngẫm lại, đứng dậy đi lấy cái gì, sau đó lại quay lại giường.
‘’Mở miệng ra.’’
Qúy Hi khó hiểu: ‘’ GÌ.’’
‘’Mở ra.’’
Qúy Hi không biết là gì cũng cũng làm theo.
Kiều Chi Du cười cười, lấy một viên kẹo nhét vào miệng Qúy Hi, mới hỏi: ‘’Ngọt hay không ngọt? Tâm trạng có phải không được tốt?’’
Nàng chú đến tâm trạng của Qúy Hi không được tốt, sẽ thích ăn kẹo ngọt.
Qúy Hi trong miệng ngậm một viên kẹo đại bạch thỏ, nàng ngưng lại nhìn Kiều Chi Du, trong giây phút này, kẹo không còn cảm giác ngọt rụng răng như mọi khi, giờ đây chỉ còn lại sự chua xót….