Phiên ngoại 4: Mười một.
Trong kỳ nghỉ lễ dài của tháng 11, đi du lịch không phải là lựa chọn hay. Kiều Chi Du đi cùng Quý Hi trở lại Dung Thành.
Hai năm liên tiếp đều là như vậy, Quý Hi trở về Dung Thành để thăm bà ngoại, luôn đưa Kiều Chi Du về cùng.
Lúc đầu, bà Quý còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng sau này khi số lần đến thăm dần dần nhiều hơn, bà không còn coi Kiều Chi Du như người ngoài nữa, mà cũng coi như cháu gái của mình, có khi lâu lắm không thấy còn ngóng trông.
Vào cuối năm nay, Quý Hi sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 27. Bà Quý lại bắt đầu ám chỉ chuyện kết hôn, đến bây giờ Quý Hi vẫn không có động tĩnh gì, thân thể bà cũng không còn được khỏe nữa, sợ không thể đợi được đến ngày Quý Hi kết hôn.
Người lớn tuổi vẫn cứ như vậy, không thể nhớ rõ chuyện của bản thân mình, nhưng lại nhớ kỹ chuyện của đám con cháu.
Chủ đề trên bàn ăn là một chủ đề sáo rỗng.
"Hi Hi," Bà Quý muốn nói lại thôi, cuối cùng lại lẩm bẩm lặp lại lời lúc trước: "Nếu có thời gian có thể thử đi xem mắt, cũng không phải quá cao."
Với ngoại hình và trình độ học vấn của Quý Hi, bà cụ không tin không ai muốn lấy cháu gái của mình.
"Vâng, cháu biết." Quý Hi ăn cơm, trả lời cho có lệ.
"Không bao lâu nữa cháu sẽ hai mươi tám tuổi." Mỗi lần nhắc đến chuyện này đều nói biết, trong lòng bà Quý có chút lo lắng, không biết khi cô cháu gái của mình qua ba mươi, có khó gả chồng hay không? Càng nghĩ bà lại càng sốt ruột, nhân tiện còn cằn nhằn với Kiều Chi Du một câu: "Du Du, cháu cũng vậy, đã đến lúc kết hôn rồi."
Quý Hi và Kiều Chi Du nhìn nhau, bất đắc dĩ mỉm cười, thật ra thì cuối năm họ đã định ra nước ngoài đăng ký kết hôn, sang năm sau sẽ tính đến chuyện tổ chức.
Bọn họ cũng đã vất vả rồi, lo lắng cho sức khỏe của bà cụ nên việc này cũng không dám nói cho bà nghe.
"Bà nội, hiện tại tư tưởng của bọn cháu cũng không giống lúc trước. Cũng không nhất thiết phải kết hôn và sinh con. Ở trường học của cháu có rất nhiều thầy cô giáo cũng chưa kết hôn, nhưng cuộc sống của họ vẫn rất tốt." Quý Nam gắp thức ăn cho bà nội, cũng giúp Kiều Chi Du và Quý Hi nói vài câu.
Sau khi Quý Nam vào đại học, Quý Hi đã kể cho cô ấy nghe chuyện của mình và Kiều Chi Du. Quý Nam không đặc biệt ngạc nhiên, bởi vì cô ấy đã nhận ra manh mối từ lâu, hơn nữa cô ấy cũng có thể cảm giác được, Kiều Chi Du thật sự đối xử rất tốt với Quý Hi, nhiều năm trôi qua vẫn luôn như vậy.
"Toàn nói hươu nói vượn", bà Quý vừa nhíu mày vừa bắt đầu 'mở máy hát': "Sao có thể không kết không sinh con được, bây giờ còn trẻ thì có thể lo cho bản thân, còn về già thì phải làm sao, cũng không có người bên cạnh cũng không có người chăm sóc, đến lúc ấy hối hận thì cũng đã muộn."
"Bà nội, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Quý Hi." Kiều Chi Du nhân cơ hội nói với bà Quý.
Bà Quý nghe xong trầm mặc một lát, bà biết mối quan hệ giữa Kiều Chi Du và Quý Hi không chỉ đơn giản tốt như vậy. Thậm chí bà còn nghĩ tới, nếu như Kiều Chi Du là đàn ông thì thật là tốt, bà nhất định sẽ tác hợp cho hai người đến với nhau, nhưng....
"Chuyện này... Chuyện này có thể giống được sao?"
Bà Quý quay sang Kiều Chi Du nói: "Sau này cháu nhất định cũng sẽ phải kết hôn, còn công việc riêng nữa."
"Hoặc là chúng cháu đến với nhau, bà xem như thế nào?" Kiều Chi Du quay lại nhìn Quý Hi, giả vờ như đang nói đùa, nhưng lại nói những lời chân thành nhất.
"Được nha, chúng ta đến với nhau." Quý Hi nhanh chóng trả lời.
Quý Nam lặng lẽ liếc nhìn hai người trước mặt, suýt nữa thì nhét đầy cẩu lương vào miệng. Dù thế nào đi nữa, cô ấy vẫn rất vui vì chị gái mình có thể tìm được người mình yêu.
Bà Quý liếc Quý Hi sau đó lại liếc nhìn Kiều Chi Du: "Còn nói cái gì vậy."
"Không phải bà sợ cháu không có ai chăm sóc sao? Hiện tại có rồi." Quý Hi thật sự muốn nói ra, muốn nói với bà nội chuyện mình và Kiều Chi Du đang có kế hoạch kết hôn, cũng muốn để bà tham gia hôn lễ của mình vào năm sau.
Bà Quý thở dài, biết những chuyện này bà chỉ nói một câu, cũng không thể cứ nhắc mãi được.
Kiều Chi Du và Quý Hi vẫn ở cùng trong căn phòng lúc trước, cũ nát nhưng sạch sẽ.
Về phòng, Quý Hi mở tủ quần áo đang tìm bộ đồ ngủ để thay, Kiều Chi Du liền từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu, dụi nửa khuôn mặt vào cổ Quý Hi.
Quý Hi dừng việc đang làm lại, xoay người, ôm Kiều Chi Du vào trong lòng, quan tâm hỏi: "Vẫn không thoải mái sao?"
Kiều Chi Du ậm ừ nói: "Đầu hơi choáng váng."
Hôm qua Kiều Chi Du có chút sốt, mặc dù đã uống thuốc hạ sốt rồi, nhưng khi nghe Kiều Chi Du nói chóng mặt, Quý Hi cúi sát vào, cọ trán mình lên trán Kiều Chi Du, không nóng rất bình thường.
"Để em lấy nhiệt kế cho chị đo, em còn mang theo cả thuốc hạ sốt nữa."
"Ừ." Kiều Chi Du cũng cọ trán mình lên trán Quý Hi.
"Rất khó chịu?" Quý Hi hỏi lại.
"Không sao đâu." Kiều Chi Du đang nghẹt mũi, nhưng vẫn làm nũng.
Quý Hi dám khẳng định, trong công ty tuyệt đối không ai biết Kiều tổng còn có thể làm nũng như vậy, nàng thích Kiều Chi Du đối với mình như vậy, thỉnh thoảng cũng đáp lại Kiều Chi Du, hai người ỷ lại vào nhau, là chuyện hạnh phúc nhất.
Kiều Chi Du: "Chị không thoải mái mà em vẫn cười?"
Quý Hi cũng không có ý thu lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Em sẽ lấy nhiệt kế."
Kiều Chi Du ôm Quý Hi tránh sang một bên, nhưng dù sao thì cô cũng không có ý buông ra. Quý Hi không có cách, rút một tay ra, thò vào trong túi xách tìm nhiệt kế, thay vì để Kiều Chi Du động tay động chân, nàng lại giúp Kiều Chi Du cởi cúc áo, sau đó đặt nhiệt kế ở dưới nách.
Kiều Chi Du nhìn mặt Quý Hi, cảm thấy mát nhìn người của mình thật sự rất tốt, vợ, cô giáo Quý đúng là không chê vào đâu được. Quý Hi không phải kiểu người luôn miệng nói những lời ngon ngọt nhưng hành động chưa bao giờ là ít.
Sau một hồi nhìn, Kiều Chi Du hôn lên sóng mũi Quý Hi.
Quý Hi ngước mắt lên, mỉm cười với Kiều Chi Du. Dù đã ở bên nhau mấy năm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể khơi dậy một chút cảm giác yêu đương, sau khi trải qua nhiều chuyện, ngọt ngào sâu lắng.
Thừa dịp Quý Hi ngẩng đầu, Kiều Chi Du nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại của Quý Hi.
Bầu không khí khá ổn, Quý Hi không thể kìm lòng được, cụp mắt xuống, từ tấc từng tấc hôn lên môi Kiều Chi Du, tay phải vòng ra sau đỡ lấy đầu Kiều Chi Du, vừa xoa tóc vùa nhẹ nhàng hôn cánh hoa mềm mãi.
Kiều Chi Du thư thái nhắm mắt lại, cũng mút lấy môi dưới hồng hào mềm mại của Quý Hi.
Quý Hi rất đúng mực, biết hoàn cảnh không tiện, cũng chỉ hôn một chút, không dám hôn quá sâu. Chính là khi môi nàng dời đi, Kiều Chi Du lại đuổi theo, hơi thở lại quấn lấy nàng.
Lòng bàn tay của Kiều Chi Du đặt trên vai Quý Hi, giữa những nụ hôn, di chuyển xuống dưới xương quai xanh, cả người mềm nhũn, vẫn nhiệt tình hôn lên môi.
Quý Hi không kiềm chế được vài giây, hơi hé môi, chiếc lưỡi mềm mại thừa dịp tiến vào, nụ hôn ướt át cùng triền miên. Một lúc sau, Quý Hi cố gắng giữ lấy tay Kiều Chi Du, thấp giọng nói: "Thật không tiện."
Kiều Chi Du đương nhiên cũng hiểu được chuyện này, chỉ đơn giản là ôm Quý Hi, nụ hôn sâu chuyển thành nụ hôn lướt qua, cô nghi ngờ một lúc nữa nhiệt kế sẽ không chính xác, hôn xong như vậy cô cảm thấy cơ thể nóng lên rất nhiều.
Quý Hi đã lơ đễnh đáp trả Kiều Chi Du hai cái, vài lần muốn chấm dứt, nhưng không thành công, Kiều tổng quả thực quá mê người. Quý Hi chỉ đơn giản là không trốn tránh, vòng tay qua eo Kiều Chi Du, để hai người họ ôm nhau thật chặt, nụ hôn cũng dần trở nên dồn dập.
Đang tập trung, cũng không để ý tới bên ngoài.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt, đột ngột có tiếng đẩy cửa, môi của Quý Hi và Kiều Chi Du lập tức tách ra, tim Quý Hi đập thình thịch, lúc này mới nhớ ra mình quên đóng cửa.
Khi Bà Quý mở cửa đi vào, bà nhìn thấy Quý Hi và Kiều Chi Du đang đứng bên tủ quần áo, ôm nhau tình cảm.
"Bà nội." Ban đầu vẻ mặt Quý Hi có chút bình tĩnh, nhưng lập tức buông Kiều Chi Du ra, nhưng trên mặt lại có chút 'chột dạ', sau đó nghĩ lại, hai người phụ nữ ôm nhau cũng không có gì, nếu như khi nãy hai người họ hôn nhau bị bà nội nhìn thấy thì mọi chuyện mới khó giải thích.
Bà Quý nhất thời không lên tiếng, đứng ở cửa lẳng lặng nhìn hai người trước mặt.
Không hiểu sao lại cảm thấy có chút xấu hổ.
"Bà nội, có chuyện gì vậy?" Quý Hi phá vỡ bầu không khí.
"Bà sợ ban đêm lạnh, muốn hỏi hai đứa có muốn đổi chăn dày hơn không." Bà Quý mãi sau mới chậm chạp lên tiếng, nhớ ra mục đích tới đây của mình.
"Không cần đâu ạ, bà nội nghỉ ngơi sớm một chút." Kiều Chi Du cười nói.
Bà Quý lên tiếng đáp lại một câu, nói hai người nghỉ ngơi sớm một chút, rồi mới chậm rãi rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng run rẩy của bà Quý, mắt Quý Hi tối sầm lại. Kiều Chi Du biết trong lòng Quý Hi đang nghĩ gì, cô chạm vào mặt Quý Hi: "Muốn kể cho bà nội nghe về chuyện của chúng ta không?"
Quý Hi lắc đầu: "Tim bà không được tốt."
Là không dám chấp nhận rủi ro, trong cuộc đời khó tranh khỏi sẽ có rất nhiều điều tiếc nuối.
Trong kỳ nghỉ tết Âm lịch năm nay, Quý Hi và Kiều Chi Du đi du lịch châu Âu, chủ yếu là vì chuyện đăng ký kết hôn, đương nhiên những chuyện này đều không nói với bà Quý. Cho đến khi hai người trở về nước, bà Quý phải nhập viện vì bệnh tim, Quý Hi mới phát hiện ra rằng bà thực sự biết nhiều hơn những gì nàng nghĩ.