30.
“Nhã Ngư, chúng ta có kiếp sau không?”
Ta không thể trả lời, hoặc không muốn trả lời.
Hắn cố chấp muốn một đáp án: “Có, phải không?”
Khi nói những lời này, thần thức của hắn đã dần tan rã, ta mềm lòng, không muốn hắn phải tiếc nuối trước khi chết, lãnh đạm nói: “Ai cũng có kiếp sau”
“Phải không…”
Hắn nhắm mắt lại, nghỉ một lúc lâu mới lẩm bẩm nói với chính mình, thốt ra những câu nói quen thuộc trong ký ức:
“Nhã Ngư muội muội, đừng tức giận được không…”
Một tay nắm tay ta, một tay hắn thò vào trong ngực, lấy ra một vật được nâng niu bảo vệ, giống như bên trong là một vật trọng yếu
Ta có chút hoảng loạn, khẽ động vào hai người giấy mỏng manh trên ngực hắn, chúng còn rất mới, bộ dạng giống như chúng ta lúc này.
Người giấy trong lòng hắn vẫn còn ấm, mà tay hắn đã cứng ngắc, bất động.
Hắn đã chết.
Hắn thật sự đã chết, trong lòng ta như thế nào?
Không vui vẻ, cũng không khổ sở.
Giống như cục bông gòn chặn kín trong lòng, ẩm ướt và ngột ngạt khiến ta không thở được.
Theo trực giác, ta không muốn ở lại trong này, ngón tay như có điện giật ra khỏi tay hắn, bước ra ngoài đại điện.
Cửa điện mở ra, bên ngoài là đám người hoảng hốt, lo âu cùng bất an, tất cả nhìn chằm chằm vào ta, muốn xem trên mặt ta có biểu hiện như thế nào.
Ta đứng thẳng lưng, cứng ngắc lạnh lùng nói: “Bệ hạ đã về cùng tiên tổ rồi, chuẩn bị nhập liệm đi”
“A, hoàng thượng…”
Rõ ràng đã có sự chuẩn bị tâm lý, ta vừa nói xong, mọi người lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc như cha mẹ chết.
Cách đó không xa, tiếng chuông bỗng vang lên, hoà cùng tiếng khóc càng thêm bi ai, chợt cảm thấy có chút hoảng hốt, chẳng lẽ hắn đang âm mưu chuyện gì đó thầm kín như lần trước sao?
Ý tưởng phi thực tế này ngay lập tức bị hiện thực đập tan.
Truyền Thừa vừa khóc vừa đứng dậy, như mũi tên lao vào bên giường, khóc lớn: “Bệ hạ…”
Mọi người đều khóc rất thương tâm, trừ ta, có vẻ như rất lạc lõng.
Ta trốn tránh rời đi.
31.
Tân đế đăng cơ, ta nắm tay Truyền Thừa đi thẳng một đường đến ngai vàng, phía trên trang trí kim long, vàng son rực rỡ, sau khi ngồi xuống, tất cả các quan quỳ dập đầu nghe ý chỉ.
Ý chỉ rất dài, nêu chi tiết việc phân công, lên chức của các đại thần, tổng kết cuộc đời, chiến tích của mình cùng tự trách, cuối cùng bình thản vạch trần một sự thật kinh thiên động địa.
Hắn nói, Bùi Thận đã đích tử do hắn sinh ra, đổi ngọc điệp thành Bùi Lạc, kỳ vọng hắn khắc kỷ cần cù, lưu danh sử sách.
Các vị đại thần đều rất bình tĩnh, dường như đã đoán trước được.
Truyền Thừa cũng vô cùng bình tĩnh, chỉ khi nghe đến câu cuối, hốc mắt đỏ lên.
Ta vẫn tự coi là thái hậu, phụ trợ ấu tử, buông rèm nhiếp chính.
32.
Nhã Thục sinh bệnh nặng, cả người ngây dại.
Ta khai ân, cho cha mẹ đưa nàng về nhà tĩnh dưỡng.
Ngay sau đó, Thôi Tuyết tự sát. Trước khi chết, để lại cho ta một phong thư.
Trong thư nói, nàng biết ta không muốn gặp nàng, nhưng có những chuyện bắt buộc nàng phải nói, nếu không sẽ không còn cơ hội.
Khi đó, ta vì cái chết của A Hoài đã gần như mất hết thần trí, tâm như tro tàn, để kích thích ý chí sống của ta, theo ám chỉ của hoàng đế, nàng đã lợi dụng hạ độc đứa nhỏ để khơi dậy tình mẫu tử của ta.
Phải xuống tay với một tiểu hài tử, nàng vô cùng áy náy nhưng không thể không làm, vì đó là ý nghĩa sự tồn tại của nàng.
Nàng không có gia thế, không có dung mạo, không có sủng ái, nếu không thông minh, không chia sẻ nỗi lo lắng của hoàng thượng, vậy nàng sẽ có địa vị gì trong hậu cung?
Kỳ thật mấy năm nay nhìn thấy ta và Bùi Tuân ly tâm tuyệt giao, nàng vừa thấy may mắn, lại đau lòng.
May mắn là nếu ta hoà hợp với Bùi Tuân, nàng chắc chắn bị bỏ rơi, thân phận vô cùng xấu hổ.
Đau lòng là Bùi Tuân luôn cô tịch, chất độc đã xâm nhập phế phủ, thời gian còn lại không nhiều.
Nàng đã từng do dự rất nhiều lần, có nên gạt Bùi Tuân để nói cho ta biết sự thật hay không, nhưng cuối cùng vẫn là không nói.
Bởi vì, nàng cũng có một phần ích kỷ.
Dòng thư cuối cùng, nàng tiết lộ một bí mật.
Năm đó ta bị lão hoàng đế triệu vào cung, ngoài sự xúi giục của các phương sĩ để luyện thuật trường sinh, còn có một kẻ đứng sau trợ giúp.
Kẻ đó là Bùi Hoài.
Hắn vốn không được lão hoàng đế coi trọng, vì muốn kìm hãm thái tử mới nâng hắn lên. Trước đó hắn không có dã tâm, vốn là một vương gia nhàn tản, phiêu diêu tự tại, nhưng sau khi lão hoàng đế mở cửa ngai vàng cho hắn, tham vọng của hắn lớn dần, hắn thật sự muốn chiếm ngôi vị.
Dã tâm bành trướng, hắn càng không thể chấp nhận hiện trạng, đem chính nữ nhân mình thích dâng cho kẻ khác.
Hắn không chiếm được, cũng không muốn cho Bùi Tuân có được,
Tranh đấu đến con đường cuối cùng, mọi việc phải được giải quyết, dù lớn hay nhỏ.
Vì vậy Bùi Hoài mua chuộc phương sĩ, thổi phồng mọi chuyện lên, quả nhiên lão hoàng đế động tâm mắc câu.
Hoá ra mọi chuyện là như vậy…
Ta nhẹ buông tay, lá thư rơi xuống mặt đất, từng giọt nước mắt rơi xuống làm nhòe nét chữ, để lại những vết mực.
Sau này, Bùi Tuân sợ đêm dài lắm mộng, Bùi Hoài lại động chân động tay, lại sợ lão hoàng đế nhúng chàm khiến ta mất đi sự trong sạch nên hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm đến cùng, hàng ngày hạ độc dược vào đồ ăn của lão hoàng đế.
Trong khoảng thời gian đó, để lấy lòng phụ hoàng, cũng để phụ hoàng nắm được hết lời nói, hành động của mình, Bùi Tuân đã cố ý ở lại trong cung để hàng ngày phụng dưỡng phụ hoàng.
Khi thuốc được đưa lên, hắn luôn là người thử dược đầu tiên, thế nên chất độc cũng tích trữ trong người hắn.
Chẳng trách ở độ tuổi đó, hắn đã nhẹ nhàng ra đi.
Chẳng trách trước lúc lâm chung, khi nói đến ta trăm phương nghìn kế chuẩn bị điểm tâm, thái độ hắn lại bình thản, coi như số mệnh là vậy.
Tất cả là luân hồi, báo ứng hay kiếp nạn?
Ta từng nghĩ người ta yêu nhất đã làm tổn thương ta, cuối cùng lại gián tiếp vì ta mà chết.
Có lẽ ta mới là kẻ đáng chết nhất.
Nếu không có ta, Bùi Tuân sẽ không phải ăn độc dược, Bùi Hoài sẽ không bí mật mưu đồ tạo phản, bọn họ cứ như vậy trở thành một hoàng đế, một vương gia tiêu sái, nhật nguyệt cứ như vậy luân chuyển, nhân sinh hẳn đã không như bây giờ.
Ha ha tất cả đều là lỗi của ta…
Cổ họng ta có mùi tanh ngọt, máu tràn ra quần áo, trước khi hôn mê, cái cuối cùng ta nhìn thấy là lá thư bị ép bên dưới.
Dòng chữ giống như có sinh mệnh, ở trong đầu ta tự diễn ra đoạn kết, hai mắt ta đẫm lệ, tim đau thắt.
Đôi khi, sống mới là hình phạt lớn nhất.
33.
Từ đó về sau, ta càng thêm thành kính chép kinh, không phải cho mình mà cho cố nhân.
Ta khẩn cầu Phật tổ an bài một nơi tốt đẹp cho họ——
“Chư Phật và Bồ Tát đại từ đại bi.
Tín nữ xin thề, nguyện giảm thọ kiếp này, cầu cho kiếp sau của người được viên mãn”
Ngư dân hát lên bài ca, con người ta khi đi đến tận cùng mới giác ngộ.
(hoàn)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT