Trong Diễn Võ trường có hơn ba mươi tiểu bối, trong đó phần lớn là thiếu niên, còn có hai vị Kiếm Tông có thực lực cường đại đang dạy bọn hắn luyện kiếm.

Đám tiểu bối để ý tới Trần Mục, Đường Trác thì càng là hoảng sợ nói: "Trần Mục!"

"Đứa bé đó là Trần Mục?"

Tiểu bối xung quanh dò xét nói, trông hắn như là một đứa bé rất bình thường, ngoài tướng mạo đẹp mắt ra thì dường như không có gì đặc biệt.

"Nghe nói hắn đã đánh bại Trác ca!"

"Hắn thật lợi hại như trong lời đồn vậy sao?"

Trong đám tiểu bối có người thanh niên mặc cẩm y đi tới, hắn cao ngạo hỏi: "Ngươi là Trần Mục?"

"Tam ca, hắn chính là Tiểu Mục, siêu cấp lợi hại." Đương Diêu cười duyên nói.

Đường Chiến là tiểu bối mạnh nhất của Đường gia, hắn không có đối thủ ở trong thế hệ cùng lứa trong Kim thành.

"Nghe nói biểu đệ rất lợi hại, chúng ta luận bàn hai chiêu được không?" Trong mắt Đường Chiến hiện lên sự hưng phấn.

Trần Mục không từ chối, dù sao thì cũng không mất thời gian, khẽ cười nói: "Được a."

Tiểu bối xung quanh rất kích động.

Đường Trác không thể không cười lạnh, năm ngoái hắn cũng có ý tưởng như vậy, cuối cùng thì thua rất thảm.

Tuy rằng Đường Chiến lợi hại hơn so với Đường Trác rất nhiều, nhưng Đường Thi và Đường Diêu từng được chứng kiến sự lợi hại của Trần Mục, hai vị Kiếm Sư bát phẩm đều được Trần Mục đánh bại một cách dễ dàng.

Các nàng không có ý định ngăn cản.

Đường Diêu nhìn vào bọn họ đi tới trên lôi đài, cười duyên nói: "Các ngươi nói xem tam ca có thể chống được bao lâu?"

Tiểu bối xung quanh kinh ngạc nói: "Không thể nào, tam ca thế nhưng là Kiếm Sư cửu phẩm đỉnh phong, hơn nữa hắn thường xuyên đối luyện với Kiếm Tông."

"Ngươi cảm thấy tam ca có lợi hại bằng Lang Vương không?"

"Hắn thật từng giết Lang Vương sao? Tại sao ta cảm thấy đó chỉ là lời đồn?"

Có tiểu bối tỏ vẻ nghi ngờ.

Đường Thi và Đường Diêu không có nhìn thấy tận mắt, nhưng các nàng tin tưởng Trần Mục từng đánh chết Lang Vương.

Trên lôi đài, Trần Mục và Đường Chiến đều cầm kiếm cùn để luận bàn.

Đường Chiến tự tin nói: "Biểu đệ, mời đi."

Vừa dứt lời, Trần Mục đã xuất hiện ở trước mắt hắn, Đường Chiến nhìn thấy tàn ảnh của kiếm cùn, vội vàng phóng thích khí tràng ra, hắn muốn dùng khí tràng tới áp chế Trần Mục.

Khí tràng của Đường Chiến rất mạnh, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tốc độ của Trần Mục.

Đường Chiến vội vàng nhấc kiếm lên, kiếm của hắn vừa nhấc lên thì đụng phải xung kích mãnh liệt, cả người và kiếm trong tay đều bay ra khỏi lôi đài.

Đám tiểu bối xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ đều không nhìn thấy rõ là chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ có Đường Trác thì đang cười, lúc hắn thua bởi Trần Mục còn bị Đường Chiến cười nhạo thật lâu.

Năm ngoái, Đường Trác chí ít còn có thể luận bàn với Trần Mục rất nhiều chiêu, Đường Chiến vào lúc này vừa chạm mặt thì một chiêu cũng không chịu nổi.

Đường Chiến là tiểu bối ưu tú nhất của Đường gia, tuy nhiên ngay cả một kiếm của Trần Mục cũng không tiếp nổi, tiểu bối còn lại ngoại trừ chấn kinh ra còn có kích động.

Trần Mục là con trai của Đường Uyển, Đường Uyển là cô cô của bọn hắn, mọi người là thân thích, có thể có thân thích thiên kiêu như thế này, đám tiểu bối đều cảm thấy tự hào.

Hai vị Kiếm Tông phụ trách dạy bảo tiểu bối Đường gia cũng chưa lấy lại được tinh thần, bọn họ đều không thể nhìn thấy rõ Trần Mục ra chiêu.

Lực đạo như thế, hai người cũng không nắm chắc có thể tiếp nhận được, quả thực chính là quái vật.

Trưởng bối Đường gia ở phía xa cũng chấn kinh, Trần Mục không thẹn với danh hào thiên kiêu tuyệt thế.

Đường Chiến đứng lên, hắn không thể tin được chính mình lại thất bại thảm hại như vậy, "Ngươi là Kiếm Tông?"

Đó tuyệt không phải lực lượng mà Kiếm Sư có thể có được.

Diễn Võ trường lập tức yên tĩnh lại, mọi người nhìn chằm chằm vào Trần Mục, hắn không có giấu diếm mà khẽ gật đầu.

Ba tuổi Kiếm Tông.

Đám tiểu bối tất cả đều chấn kinh.

Đường Diêu dịu dàng nói: "Tiểu Mục, có thể kể lại quá trình chém giết Lang Vương cho chúng ta nghe một chút hay không?"

"Giết chết Lang Vương là thật sao?"

"Trần Mục biểu đệ, ta cũng muốn nghe."

"Tiểu biểu ca, ngươi nói một chút nha." Đường Kỳ nhỏ nhắn xinh xắn giật giật góc áo của Trần Mục mà nói.

Chuyện này Trần Mục đã kể lại rất nhiều lần, không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, hắn lại kể lại quá trình giết chết Lang Vương ra một lần nữa.

Đám tiểu bối của Đường gia nghe như si như say, ngay cả hai vị Kiếm Tông cũng tới gần để nghe kể chuyện.

Trong đêm.

Đường gia dùng tiệc tối phong phú tới chiêu đãi Trần Mục.

Đường Chấn còn mười gia chủ gia tộc quyền thế ở Kim thành tới Đường gia làm khách, Đường gia đêm nay rất náo nhiệt.

Trần Mục ngồi ở bên cạnh ông ngoại, Đường Chấn đặc biệt có mặt mũi giới thiệu Trần Mục với mọi người, trong mắt các vị gia chủ đều là sự hâm mộ.

Trần Mục để ý tới, có thể tới tham gia loại liên hoan như thế này, chỉ có Đường Trác và Đường Chiến các tiểu bối xuất sắc của dòng chính mới được, tiểu bối còn lại thì đều không thấy bóng dáng đâu.

Bởi vậy có thể thấy được, trong Đường gia phân chia đẳng cấp rất nghiêm ngặt, khó trách mẫu thân không muốn về Đường gia.

Đường Chấn cười cười nói nói với mấy vị gia chủ, Trần Mục không có để ý tới câu chuyện của bọn họ, sau khi hắn ăn uống no đủ thì mỉm cười nói: "Ông ngoại, ta hơi mệt chết, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

Đường Chấn vội vàng nói: "Đường Thi, ngươi tranh thủ thời gian đưa Tiểu Mục đi nghỉ ngơi."

"Vâng, gia gia."

"Tiểu Mục, đi theo ta."

Trần Mục nghỉ ngơi ở Đường gia một đêm.

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Trần Mục đã rời khỏi Đường gia, Đường Chấn dẫn đầu toàn tộc vui vẻ đưa tiễn.

Khi Trần Mục tiến vào xe, Triệu Phi Yên đang lười biếng nằm sấp, đôi chân dài trắng nõn đung đưa qua lại trong xe ngựa, căn bản không có coi Trần Mục là người ngoài.

Với cảnh tượng trước mắt như vậy thì hắn khó có thể chịu đựng được, Trần Mục nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không, như vậy thì không phải thục nữ."

Triệu Phi Yên xoay người một nửa, một tay chống lấy khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc xanh mềm mại rủ xuống trước người, hai mắt nàng ta nhắm lại nói: "Ngươi có ý tứ gì?"

Trần Mục vội vàng nói sang chuyện khác, "Đường gia thật là vô vị, vẫn là Trần gia của chúng ta tốt hơn."

Triệu Phi Yên ngồi xuống, nàng ta đặt đôi chân dài của mình vào trên bàn thấp, kiêu ngạo nói: "Chờ chừng nào ngươi có đôi chân dài như ta thì hãy giảng đạo lý với ta."

"..."

Đội xe ngựa đi về phía nam không ngừng vó.

Trần Mục và Triệu Phi Yên tiếp tục tu luyện.

Ở vào ngày thứ ba xuôi nam, trong đầu Trần Mục vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Nhiệm vụ: Đánh dấu đỉnh Vân Ẩn sơn."

"Ban thưởng: Pháp Nhãn Kim Đồng!"

Trần Mục cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vậy mà lại cùng lúc xuất hiện hai nhiệm vụ, hắn trước kia luôn cho rằng phải hoàn thành nhiệm vụ đang có thì mới xuất hiện nhiệm vụ mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play