Kiếm gỗ trong tay Trần Mục trở nên nặng nề, ánh mắt hắn kiên định, không có một chút dự định nhượng bộ nào.

Trong núi rừng, gió nhẹ thổi lướt qua mang tới mùi máu tươi nồng đậm, tóc ở thái dương Trần Mục được gió thổi lên, nhưng kiếm gỗ của hắn không nhúc nhích một chút nào.

Sói lưng xám khổng lồ đứng ở cách đó không xa, nó nhìn chằm chằm vào Trần Mục, hai bên đang đối đầu, chỉ cần Trần Mục lộ ra vẻ sợ hãi thì con sói khổng lồ này sẽ nhào tới.

Trần Mục nhìn chằm chằm vào cái chân bị thương của con sói lưng xám khổng lồ, hắn đang nghĩ nên đánh như thế nào mới thắng, hắn vẫn còn có cơ hội.

Hắn tính toán nên xuất thủ như thế nào.

Sói lưng xám khổng lồ mang theo kiêng kỵ, nó từ từ lui lại, sau đó thì biến mất ở trong khu rừng, con sói khổng lồ kia có linh tính, cũng không phải là dã thú chỉ biết đi săn, nó phát giác được nguy hiểm.

"Hô!"

Trần Mục thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc giằng co với con sói lưng xám khổng lồ kia, đằng sau lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, vẫn là lần đầu tiên trong đời gặp phải nguy hiểm.

Lộ gia trang.

"Gia gia! Có sói!"

Lộ Tiểu Tiểu khóc lóc chạy về tới.

Lộ trang chủ trầm giọng nói: "Tiểu Tiểu, Lộ gia trang làm sao có thể có sói?"

Lộ Tiểu Tiểu lo lắng nói: "Ta chuẩn bị mang Trần Mục đệ đệ đi tới Bạch Ngân thành chơi thì gặp phải lão sói xám ở trên núi, lão sói sám kia cao chừng hơn hai mét!"

Nghe thấy vậy.

Trần Thiên Nam đột nhiên đứng lên.

Tất cả mọi người ở tiêu cục xung quanh đều kinh hãi.

"Tiểu Mục đâu?"

"Tiểu Mục còn đang ở trên núi."

Lộ Tiểu Tiểu mang theo tiếng khóc nức nở mà nói.

Nàng ta thực sự là quá sợ hãi, cho nên một mình chạy về trong trang tìm giúp đỡ.

Trần Thiên Nam không nói hai lời, lao thẳng ra khỏi Lộ gia trang, Lộ trang chủ cũng vội vàng phân phó nói: "Mấy người các ngươi tranh thủ thời gian đi với ta giúp một tay."

Lộ trang chủ mang theo hộ vệ ra khỏi trang.

"Hỏng!" Sắc mặt Trần Uy tái mét lại, nếu như Tiểu Mục xảy ra chuyện gì thì hắn không còn mặt mũi nào để mà trở về gặp vợ chồng Trần Nghiêm, Trần Thiên Nam thì càng là hai mắt đỏ lên.

Trần Thiên Nam và Lộ trang chủ có tu vi cao nhất, bọn họ đi ở trước nhất, "Tiểu Mục, ngươi không được xảy ra chuyện gì, đều là gia gia không tốt!"

Trong núi rừng.

Trần Mục vừa ăn quả dại vừa đi trở về.

Hắn phát giác được khí tức của gia gia thì vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Thiên Nam đang di chuyển vòng quanh trong rừng cây.

Trần Thiên Nam nhìn thấy Trần Mục bình yên vô sự, trong mắt hiện lên bước mắt, "Tiểu Mục, cháu ngoan của ta, ngươi không bị làm sao thì tốt rồi, thiếu chút nữa thì dọa chết gia gia."

"Gia gia!"

Trần Mục gãi đầu một cái.

Hắn có chút xấu hổ.

Lần này lại mang tới thêm phiền phức cho mọi người.

Trần Thiên Nam ôm Trần Mục kiểm tra, "Quần áo đều ướt đẫm, dọa cho ta phát sợ a."

Trần Mục khẽ gật đầu.

"Không bị làm sao là tốt rồi."

"Lần sau không được như vậy nữa."

Trần Thiên Nam cũng không có khiển trách gì nhiều.

Lộ trang chủ theo sát mà tới hiếu kỳ hỏi: "Lão sói xám trong miệng Tiểu Tiểu đâu rồi?"

Trần Mục trả lời thành thật: "Đi rồi."

Lộ trang chỉ kinh ngạc nói: "Đi rồi? Tiểu tử này vận khí không tệ, đại nạn không chết tất có hậu phúc."

Lộ Tiểu Tiểu chạy tới, nàng nhìn thấy Trần Mục không bị thương thì ôm lấy hắn khóc thút tha thút thít nói: "Thật xin lỗi, tỷ tỷ sau này sẽ không bỏ mặc lại ngươi."

"Không sao."

Trần Mục cũng không hề để ý.

Dù sao Lộ Tiểu Tiểu vẫn chỉ là một đứa bé.

"Mấy người các ngươi đi tìm kiếm tung tích của con sói kia, gần Lộ gia trang không cho phép có sự xuất hiện của dã thú." Lộ trang chủ phân phó.

Đám hộ vệ chạy tứ tán vào trong rừng cây.

Lộ trang chủ ôm quyền đối với Trần Thiên Nam, hổ thẹn nói: "Trần tiêu đầu, xin lỗi, cháu gái nhà ta lại mang thêm phiền phức lớn như vậy cho các ngươi."

Trần Mục đứng ra xin lỗi, giọng nói như thể đang bú sữa nói: "Lộ gia gia, đều là lỗi của ta, ta là muốn cùng Lộ tỷ tỷ đi Bạch Ngân thành chơi."

"Đều là lỗi của ta, ta không nên bỏ mặc Tiểu Mục ở lại." Lộ Tiểu Tiểu khóc thút thít nói, nghĩ tới hành động của mình đã cảm thấy chính mình vô cùng vô dụng.

"Không sao là tốt rồi, các ngươi phải nhớ lần giáo huấn này cho kỹ." Trần Thiên Nam nhắc nhở.

Lộ Tiểu Tiểu và Trần Mục nặng nề gật đầu.

Mọi người trở lại Lộ gia trang.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người của Thuận Phong tiêu cục lên đường trở về Hắc Thạch thành.

Lộ Tiểu Tiể tiễn bọn họ ra ngoài trang, nàng ta dịu dàng nói: "Trần Mục đệ đệ, sau này lại tới a, tỷ tỷ lần sau sẽ dẫn ngươi đi tới Bạch Ngân thành chơi."

Trần Mục khẽ gật đầu đối với nàng.

Trong trang, Lộ trang chủ ngồi ở trên đại sảnh, có hộ vệ trở về báo cáo tin tức về chuyện sói xám khổng lồ.

Hộ vệ trung niên cung kính nói: "Trang chủ, chúng ta không tìm được con sói kia, nhưng phát hiện có dấu vết hoạt động của một con sói lớn."

"Từ dấu vết kia suy đoán được, chắc là một con Độc Lang có ba chân, hơn nữa dáng người rất to lớn."

"Chúng ta còn phát hiện có mấy bộ hài cốt, trong đó còn có dấu vết Kiếm Sư bị gặm ăn."

Vẻ mặt Lộ trang chủ trở nên ngưng trọng nói: "Một con sói rời khỏi làng, chẳng lẽ là Yêu Lang phương bắc?"

Sói là động vật sống theo bầy đàn, có rất ít khi rời khỏi bầy đàn, trông hình thể kia thì chắc là một con Yêu Lang phương bắc, là loại mà ngay cả Kiếm Sư cũng phải đau đầu.

Xem như Yêu Lang bị thương thì cũng không phải Kiếm Sư bình thường là có thể đối phó.

Lộ trang chủ không thể không cảm khái nói: "Tiểu Tiểu và Tiểu Mục có thể sống sót trong tay Yêu Lang này là mạng bọn chúng lớn, mệnh chưa tới đường cùng a!"

"Trong khu vực Bắc Hoang xuất hiện Yêu Lang, chẳng lẽ là dấu hiệu báo yêu triều sắp tới?" Lộ trang chủ trầm tư nói.

"Tại nơi Tiểu Tiểu gặp phải Yêu Lang có dấu vết đánh nhau gì hay không?" Lộ trang chủ đột nhiên hỏi, hắn đột nhiên có một cái suy đoán không hợp lẽ thường.

Hộ vệ trung niên kia lắc đầu nói: "Bẩm trang chủ, gần đó không có dấu vết đánh nhau."

"Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi." Lộ trang chủ cười lắc đầu, đây chẳng qua chỉ là một đứa bé ba tuổi mà thôi a.

Trần Mục ngồi ở trên xe hàng trống không, Trần Thiên Nam cưỡi ngựa tới gần, hắn trầm giọng hỏi: "Tiểu Mục, nói cho gia gia, con sói kia đến cùng đi như thế nào?"

Trần Uy cùng với mấy người Trương Sơn đều rất hiếu kỳ.

Trần Mục trả lời thành thật: "Lúc đó ta nhìn thấy con sói đó đi tới thì bảo Lộ Tỷ Tỷ chạy mau, nhưng là ta không có chạy."

"Tại sao ngươi lại không chạy?"

Trên mặt mũi Trương Sơn đầy vẻ nghi hoặc.

Trần Mục nghiêm túc nói: "Bởi vì Lộ Tỷ Tỷ chắc chắn chạy không thắng được ta."

"Ha ha ha."

Mọi người bị câu trả lời của hắn chọc cười.

Trần Uy tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trần Mục tiếp tục nói ra: "Gặp nhau trên đường nhỏ kẻ gan dạ thì thắng, cho nên ta không có trốn mà là rút kiếm gỗ bên hông ra đứng đối lập với nó."

"Sau đó thì con sói to lớn đó rời đi."

"Khá lắm, gặp nhau trên đường nhỏ kẻ gan dạ thắng!" Trần Thiên Nam nghe thấy thôi mà nhiệt huyết sôi trào, cháu trai của hắn tuổi còn nhỏ mà đã có sự gan dạ như thế, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là anh hùng hào kiệt một phương.

"Anh hùng xuất thiếu niên, cháu của ta có phong thái của Kiếm Thánh, ha ha ha." Trần Uy mặt mũi đầy vẻ bội phục.

Trương Sơn giơ ngón tay cái lên cho Trần Mục, "Tiểu tử giỏi, nếu như lúc đó ngươi sợ vậy thì nguy hiểm, Trương Thúc trước đó xem thường ngươi rồi."

Tất cả mọi người đều lau mắt mà nhìn đối với Trần Mục.

Trần Mục vẻ mặt hoài nghi nói: "Gia gia, đây không phải là đường trở về Hắc Thạch thành?"

Trần Thiên Nam gật đầu cười, "Thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, chúng ta đi Bạch Ngân thành dạo chơi."

"Cảm ơn gia gia." Trần Mục vui vẻ nói, lần này đi ra ngoài hắn mang tới cho mọi người không ít phiền phức, lúc đầu cũng không tính sẽ tới Bạch Ngân thành nữa.

Trần Thiên Nam biết Trần Mục rất muốn tới Bạch Ngân thành, thế là cho đội xe thay đổi tuyến đường đi tới Bạch Ngân thành, dù sao cũng không phải là xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play