Trần Mục nhìn thấy kiếm quang chói mắt, như thể cắt đứt thời gian, không gian ngưng động, bên tai hắn thậm chí cũng không nghe thấy tiếng vung kiếm.
Sau khi xem xong màn diễn kiếm của sư tôn, Trần Mục đã hiểu ra nhiều điều, vốn tưởng rằng chiêu kiếm cơ bản của mình đã luyện đến mức hoàn mỹ vô khuyết, bây giờ so sánh với sư tôn, chênh lệch không chỉ là một chút.
Trần Mục đang luyện kiếm bên vách núi, dưới bồ đồ bảo hộ nặng nề, rất nhanh hắn đã đổ mồ hôi như mưa, hiệu quả của việc tu luyện như vậy vô cùng tốt.
Tô Mân đang hóng mát dưới bóng cây, ông ta nhìn Trần Mục đang không ngừng tiến bộ, gật đầu liên tục.
Gần đến trưa, Tô Mân hái rau và rửa rau trong sân, ông ta cười nhẹ nói: “Tiểu Mục, con trở về Ngạo Kiếm phong luyện đi, vi sư phải nghỉ trưa một lát.”
Tô Mân là một lão nhân rất biết dưỡng sinh, mỗi ngày đều sẽ nấu ít cháo để ăn, Trần Mục muốn giúp đỡ đều bị ông ta từ chối, sư tôn thích tự mình làm lấy.
Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong.
Hắn đi đến đỉnh núi của Ngạo Kiếm phong.
Chuẩn bị luyện tập các chiêu kiếm cơ bản ở đây.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT