Hồ Mạn Mạn đang sắp xếp những cuốn sách dày nặng, sách có cũ cái mới, vừa chạm vào, một tờ giấy như lưỡi d.a.o sắc bén, cắt vào tay.
“Ôi.” Cô nhẹ kêu lên một tiếng.
Chỉ trong chốc lát, ngón tay cô đã rỉ ra một giọt máu, từ nhỏ đến lớn, lăn xuống, Hồ Mạn Mạn vội vàng cho ngón tay vào miệng.
Thẩm Kỉ Đường đang muốn ra ngoài, nghe thấy Hồ Mạn Mạn khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng quay lại.
Nhìn một cái, như có một cái búa tạ hung hăng nện vào ngực.
Dưới ánh đèn mờ, ánh trăng làm nổi bật làn da cô trắng như sữa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mái tóc đen điểm xuyết trên cổ trắng tinh, như cỏ mềm lay động, chỉ cần một chút là có thể quấn chặt lấy đá cuội.
Cô tựa như một bức tranh kinh diễm vừa đặt bút vẽ ra, chỉ cần treo trên tường trắng mà không động đậy, cũng có vô số người muốn dừng lại ngắm nhìn. Mà nét bút nổi bật kinh tâm động phách nhất, chính là đôi môi dính lấy một chút m.á.u tươi.
Đôi môi vốn đã hồng hào, giờ lại nhuộm màu m.á.u đỏ sẫm, như được trang điểm rực rỡ, động lòng mê người.
Ánh mắt Thẩm Kỉ Đường trở nên sáng quắc, không biết từ lúc nào đã tiến gần thêm một bước.
Hồ Mạn Mạn lại thầm nghĩ không ổn, rõ ràng đang đeo dây chuyền, chóp mũi cũng có mùi hương, hơi nóng trên người anh không nặng như sau khi vận động, nhưng bị anh nhìn bằng ánh mắt kỳ quái như vậy, vẫn cảm thấy tứ chi mềm nhũn, có chút không chịu nổi.
Anh tiến tới, cô lùi lại.
Lùi đến khi không còn chỗ lùi, lưng mềm nhũn dựa vào vách tường, bức tường lạnh như băng, nhưng Hồ Mạn Mạn lại cảm thấy có chút thoải mái, miệng lưỡi cô khô khốc, toàn thân bủn rủn, vô thức đưa đầu lưỡi l.i.ế.m môi, vị mặn nhẹ—
Đôi môi đỏ thẫm, một đoạn lưỡi mềm mại màu hồng cuốn lại, lý trí cuối cùng đã bị ngọn lửa cuồng nhiệt thiêu rụi, như pháo hoa bùng nổ thật mạnh.