Ngày hôm sau, áo vest kia của Thẩm Kỉ Đường, Hồ Mạn Mạn đã giặt sạch, gấp lại để trong thư phòng của anh.

Anh cũng không thu lại, Hồ Mạn Mạn chỉ có thể cầm hộp cơm qua tìm anh.

Khác với mọi ngày, anh không chủ động ngồi đợi cô ở bàn ăn, mà ở trong thư phòng.

Hồ Mạn Mạn gõ cửa thư phòng: “Thiếu soái, đã đến giờ ăn sáng.”

Thẩm Kỉ Đường mở cửa thư phòng, nhìn áo vest trên bàn: “Đưa đồ cho cô, không cần trả lại cho tôi nữa.”

Gì, gì cơ?

Hồ Mạn Mạn không hiểu chắc ý của anh: “Nhưng áo vest này tôi không dùng được.”

“Vậy thì vứt đi.”

Anh lạnh lùng bước ra ngoài.

Không thể nói rõ, Hồ Mạn Mạn chỉ cảm thấy anh không vui.

Cô lại chọc giận anh ở đâu rồi?

Thật sự không hiểu, tâm tư của nam chính cũng khó đoán quá. Hồ Mạn Mạn mang ra một đĩa bánh lá sen, lá sen gần héo, những cái này đều là cô trước đó hái về phơi khô xay bột, Thẩm Kỉ Đường rất thích mùi thơm của lá sen, cô liền cho vào bột bánh, ăn kèm với nước sốt tôm ngọt vừa làm, Thẩm Kỉ Đường rất nhanh đã ăn sạch.

Anh nhìn Hồ Mạn Mạn: “Cô rất thích anh ta sao?”

Ai? Anh ta nào?



Rốt cuộc đang nói gì vậy?

Cô không biết tiếp lời thế nào: “Ai ạ?”

“Con trai má Trâu.”

Hồ Mạn Mạn lại cảm thấy buồn cười, không biết là tức giận, hay là thế nào…

Cô đứng cách Thẩm Kỉ Đường một chút, ngẩng đầu lên, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Thẩm Kỉ Đường: “Thiếu soái, tôi tuy là một nha hoàn, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả thích ai cũng phải để Thiếu soái hỏi chứ?”

Cô vậy là đã thích rồi sao?

Dưới ánh sáng mặt trời, chiếc cổ trắng mịn màng bóng loáng, giống như một con thiên nga vừa kiêu kỳ vừa bướng bỉnh.

Thẩm Kỉ Đường híp mắt lại, không nói gì, chỉ nhẹ hừ một tiếng, đội mũ lên, bước nhanh ra cửa.

Cửa xe đóng lại một tiếng rầm, Thường Vân Lai còn chưa kịp đóng cửa cho Thẩm Kỉ Đường, đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn.

Đoán chừng, chuyện gì nữa vậy?

Hôm qua chuyện nhà họ Dịch thì anh ta cũng biết, còn những gì xảy ra sau đó thì anh ta không rõ.

Còn có những chuyện gì nữa sao?

Thường Vân Lai cũng không đoán ra.

Đến quân doanh, Thẩm Kỉ Đường lại gấp rút huấn luyện hành quân, thực sự gây sức ép cả một ngày mệt mỏi.

Cuối cùng, người kiệt sức ngựa hết hơi, nhưng chính anh vẫn rất tràn đầy năng lượng, còn tập hít đất trong văn phòng.



Thường Vân Lai mệt mỏi ngã xuống ghế sofa, tháo mũ, cởi cúc áo: “Cậu vẫn còn hít đất, gần đây sao tâm trạng lại luôn không tốt, Dịch Tùng Liên cũng không đến làm phiền cậu mà?”

Thẩm Kỉ Đường vẫn đang một tay chống đẩy, không nói gì.

Thường Vân Lai biết tính Thẩm Kỉ Đường, tự mình lảm nhảm: “Theo tôi thấy, hôm đó ở nhà họ Dịch, tôi thấy chính là thằng nhóc đó, Ngô Học Văn, ha ha, còn nhỏ hơn tôi hai tuổi, con mẹ nó cứ thế mà bám siết vào con gái người ta.”

“Thằng nhóc đó không ra gì, trong phủ có bao nhiêu nha hoàn, chọn ai không được, lại cố tình chọn nha hoàn của cậu.” Quan trọng là còn đẹp nữa, Thường Vân Lai nghĩ trong lòng thêm một câu.

Ngô Học Văn?

Động tác của Thẩm Kỉ Đường lớn hơn một chút: “Con trai má Trâu?”

Thường Vân Lai gật đầu: “Đúng vậy, mấy nha hoàn ở tiền viện đều biết Ngô Học Văn thích nha hoàn của cậu, truyền đi truyền lại rất ra hình ra dạng, còn nói sắp cưới rồi.”

Thẩm Kỉ Đường dừng lại động tác chống đẩy, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống đất: “Cưới?”

Không biết mình đang đổ thêm dầu vào lửa, Thường Vân Lai nói: “Đúng rồi, loại chuyện này cũng nhiều, nha hoàn xinh đẹp trong phủ, sớm muộn gì cũng phải kết hôn, tôi thì quá kén chọn…”

“Ê, cậu đi đâu thế?”

Thẩm Kỉ Đường không quay đầu lại: “Về nhà.”

Trong phủ Đại soái, Hương Châu dẫn Hồ Mạn Mạn đến trước mặt bà cả.

Bà cả đang tụng kinh, trong phòng thoang thoảng mùi trầm nhẹ, rất dễ chịu. Hồ Mạn Mạn đặt bát chè lên bàn: “Theo lời bà cả dặn, tôi đã hầm bách hợp, ngân nhĩ, hạt sen, ngài nếm thử một chút.”

Bà cả rửa tay, cầm thìa nếm thử, mỉm cười: “Món chè này của cô thật đặc biệt, món chè của người khác đều ngọt đến mức làm người ta khó chịu, sao chè của cô lại có chút đắng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play