Ban đầu bà cả có chút không hứng thú, nghe Hồ Mạn Mạn muốn nói, đặt chuỗi hạt xuống, bà ta không thích quản chuyện, đối với Hồ Mạn Mạn cũng có chút ấn tượng, vài lần yêu quý, nhưng không biết cô muốn nói gì.
“Nói đi! Phủ Đại soái của chúng ta cũng không phải nơi cổ hủ, phải học hỏi tiến bộ, nói về dân chủ.” Bà mợ ba nhạy bén, thấy bà mợ hai muốn nói, liền chen vào.
Bà cả cũng gật đầu.
Ở phòng ngoài, mấy nha hoàn, còn có má Trương đã chạy đến, đều nghe thấy lời Hồ Mạn Mạn. Trong phòng trong, Viên Tiểu Hoa cùng với vài nha hoàn bên cạnh chủ nhân cũng lặng lẽ lắng nghe.
Hồ Mạn Mạn liền theo ý nghĩ trong lòng mà nói tiếp: “Bà cả ăn chay niệm Phật, nhưng lại không nghĩ đến những nha hoàn trong phủ, khi đến được nơi như phủ Đại soái tốt hơn nhà của mình gấp trăm lần, cũng muốn sống cuốn sống tốt hơn nhà gấp trăm lần.”
“Bà cả dùng hoa tươi cúng Phật, chúng tôi chỉ biết hái hoa tươi trang trí cho căn phòng của mình, chỉ mong được vui vẻ, cũng có thể quên đi nhiều điều không vui, bà cả là cảnh giới Bồ Tát, chúng tôi lại chỉ là tục nhân.”
Âm thanh của cô mềm mỏng, âm điệu cũng rất êm ái, nghe không giống như đang tranh luận, mà lại như đang hát một bài hát nhỏ. Ở góc tường, một bóng dáng màu xanh đậm lùi trở lại.
“Tục nhân chỉ nghĩ đến việc hưởng lợi từ hoa, hít được chút hương thơm, thì có dầu hoa từ cánh hoa, dầu hoa còn rẻ hơn bên ngoài, vì thế mới có người mua, xét đến cùng, không phải cũng chỉ là bọn nha hoàn muốn làm đẹp cho bản thân mình, để được vui vẻ sao?”
“Những cánh hoa đó, rơi vào bùn, vào thu, lại trải qua đông tuyết, sang năm lại thành bùn mùa xuân, sao có thể ở lại được trong phòng, dính lên người các cô gái?”
Nói một tràng như vậy, Hồ Mạn Mạn dừng lại một chút, lại nhìn chằm chằm vào Xuân Nha: “Có người không vừa mắt với việc chúng tôi vui vẻ cũng được, nhưng tôi thật không hiểu, đồ trong phòng tôi, không có lệnh của các bà chủ đây, cô ta lại dám vào lục soát lung tung, là có đạo lý gì?”
“Trong lúc tôi chưa bị bà chủ định tội, vẫn là nha hoàn của Thiếu soái, cô ta có thể lục soát phòng tôi, thì tôi cũng có quyền lục soát phòng cô ta, Hương Châu, Tam Ni, có phải không?”