“Phó quan Thường, hôm nay đã thêm một buổi tập đ.â.m kích, một buổi cưỡi ngựa rồi.”
“Đúng vậy, phó quan Thường, Thiếu soái giờ lại muốn thêm buổi tập đ.â.m kích, bình thường thêm giờ cũng phải để buổi chiều mà!”
Thường Vân cũng thấy kỳ lạ, thường ngày Thẩm Kỉ Đường có giới hạn cho việc huấn luyện, hôm nay rõ ràng không bình thường. Anh ta đi tìm, muốn thử xem có thể xin cho các lão binh một ân huệ không.
Từ sân huấn luyện trở về, Thẩm Kỉ Đường ra một thân mồ hôi, tháo cúc áo khoác quân phục để thoáng mát, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Hồ Mạn Mạn dùng khăn tay che mũi.
Thường Vân đến: “Thiếu soái, cái kia…”
Thẩm Kỉ Đường: “Trên người tôi có mùi thối à?”
Thường Vân Lai: ?
Ai dám nói Thiếu soái có mùi thối? Phó quan Thường lập tức nói một cách đầy tự tin: “Sao có thể nói thối được, đó là mùi đàn ông.”
Nhưng rõ ràng lời của anh ta không thuyết phục được Thẩm Kỉ Đường, có vẻ còn phản tác dụng.
Động tác của Thẩm Kỉ Đường khựng lại một lúc, đội mũ: “Cậu rảnh quá à? Đi theo huấn luyện thêm đi. Tôi sắp kiểm tra nghiệm thu đấy.”
Cái gì? Mình đã nói sai điều gì sao?
Trong lòng kêu gào, Thường Vân Lai chào theo quân lễ: “Tuân lệnh!”
Hồ Mạn Mạn thở dài, khó khăn lắm mới cùng Thẩm Tiểu Nhã thêu được một lúc, một lát nữa mặt trời sẽ lặn, hôm nay bắt đầu, cô phải chuẩn bị bữa tối riêng cho Thẩm Kỉ Đường, sau khi tiễn Thẩm Tiểu Nhã đi, cô sẽ đi chuẩn bị nguyên liệu sớm, đi muộn thì bếp lớn bận rộn, sẽ không chen vào được.
Chỉ nghĩ đến đống khoai từ kia, cô đã thấy đau đầu, để Thẩm Kỉ Đường ăn nhiều món khoai từ, ban đầu còn thấy tự hào, nhưng giờ đây, cô lại không nghĩ ra thêm món nào khác.
Cô vừa mới bắt tay vào việc, thì Tiểu Hoa bí mật đến tìm cô, ghé vào tai cô nói: “Hương Châu thấy tôi phơi hoa khô, lần sau cô đừng để bị bắt gặp, tôi sợ cô ta nói với bà cả, chúng ta sẽ không có gì để phơi nữa.”